Mặc cho Bộ Thanh Vân bất tỉnh ngã xuống gạch đá xanh, người xấu - Tiêu Dạng dường như không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên ho dữ dội.
Một chiếc khăn tay hình vuông màu trắng được áp lên miệng, những giọt máu nhỏ xuống.
Vứt chiếc khăn vuông màu trắng đi, Tiêu Dạng cúi đầu, máu chảy ra từ cánh tay buông thõng.
Lách tách.
Lách tách.
Đôi mắt tinh tường lạnh lùng quét qua bộ cẩm y đen mạ vàng phức tạp trên người, Tiêu Dạng nhướng mày, thật quá rườm rà.
Hắn tiện tay xé bỏ lớp ngoại sam đen vàng, nhìn chằm chằm vào cái lỗ ở eo bị trường kiếm xuyên qua.
Đôi môi tái nhợt đột nhiên cắn chặt, ngoại sam bị hắn mạnh mẽ xé thành mấy mảnh, mồ hôi từ khuôn mặt đường nét rắn rỏi của Tiêu Dạng chảy xuống, không kìm được mà rên lên một tiếng.
Những giọt máu thấm đẫm tấm vải.
Mồ hôi chảy ra từ lông mày của Tiêu Dạng, sắc như lưỡi dao, những hạt mồ hôi tụ lại với nhau dọc theo da thịt uốn lượn vào cổ áo.
Hai bên thái dương hơi ướt, mái tóc đen hơi rối, vương miện vàng kết tóc nay không biết tung tích.
Đối với Yến vương điện hạ vốn cao cao tại thượng mà nói, đây đã là dị thường chật vật.
Một người luôn kiêu hãnh nhưng lại không có thời gian để sửa sang diện mạo của mình, ai cũng có thể tưởng tượng được người này đang phải chịu đựng nỗi đau to lớn đến mức nào.
Lông mày rậm nhíu chặt, Tiêu Dạng cúi đầu thuần thục băng bó cầm máu.
Đầu tiên là cánh tay, sau đó là eo...
Trong nháy mắt, một phần tư giờ trôi qua, sau khi xử lý vết thương xong, trên trán Tiêu Dạng đã rịn ra mồ hôi lạnh.
Tiêu Dạng ngũ quan có xu hướng lạnh lùng cứng rắn, nhưng lông mi lại mảnh khảnh mềm mại, đính từng hạt mồ hôi.
Tiêu Dạng cụp mắt xuống nhìn Bộ Thanh Vân đã ngất trên mặt đất.
Người này ngã xuống với tư thế ngửa mặt lên trời, nhưng nơi hắn ngã vừa vặn không có sỏi đá, không để thân thể phải chịu đau.
Nghĩ đến màn biểu diễn vừa rồi của người này, Tiêu Dạng nheo đôi mắt phượng hẹp dài lại.
Có chút khôn vặt.
Khoảng thời gian không còn Sở Từ Phong ở đây, có thể miễn cưỡng dùng vậy.
——
Bộ Thanh Vân tỉnh dậy trên sàn thiền phòng.
Chống tay xuống sàn, Bộ Thanh Vân từ từ ngồi dậy.
"Xì ——" Cái gáy đau nhức làm Bộ Thanh Vân nhớ tới chuyện phát sinh hôm nay, hắn đưa tay xoa xoa gáy, đột nhiên nhớ tới cái tên tiểu nhân vô danh kia, Bộ Thanh Vân đột nhiên ngước mắt lên.
Lúc này, hắn mới phát hiện trước mắt mình bị bịt lại bằng chiếc băng màu đen, lúc đang muốn giơ tay cởi bỏ, giọng nói lạnh lùng ngăn động tác của Bộ Thanh Vân lại.
“Hãy làm cho ta một việc.”
...
“Hả?” Bộ Thanh Vân dừng động tác lại, miệng nhanh hơn não: “Ngươi dựa vào cái gì?”
Im lặng một lúc, chỉ có âm thanh ho khan của tên người xấu trong thiền phòng.
Ngay khi cơn ho ngừng lại, Tiêu Dạng nhướng mi, đôi môi trơn bóng của Bộ Thanh Vân hiện lên trong con ngươi màu hổ phách của hắn.
Người này rõ ràng là thông minh bẩm sinh.
Tiêu Dạng nói: “Ta đã cứu mạng ngươi.”
Các đường gân trong bàn tay nắm chặt của Bộ Thanh Vân đột nhiên co giật, sự phẫn uất khi bị chặn lưỡi kiếm vào chiều nay lại xuất hiện, tức giận dâng trào giằng co dữ dội với lý trí.
Nếu không phải người này ngăn cản hắn, nói cứu mạng ở đâu ra chứ?!
Bộ Thanh Vân tức giận chịu thua, hô hấp rối loạn, lồng ngực dưới quần áo không ngừng phập phồng, nhưng lý trí lại nói với Bộ Thanh Vân rằng người này nói đúng.
Sau mấy lần như vậy, Bộ Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ nếu như ngươi không ngăn cản ta, có khả năng là những người kia căn bản sẽ không chú ý tới ta.”
“Ồ.” Bộ Thanh Vân nghe thấy người nọ khịt mũi, nói một cách thờ ơ: “Ngươi có thể ra ngoài xem thử.”
Lời nói rõ ràng đơn giản, nhưng vô cớ lọt vào tai Bộ Thanh Vân, lại có cảm giác uy hiếp vô cớ.
Tiên lễ hậu binh sao?
Bộ Thanh Vân gan lớn nhưng cũng biết điều, thân phận của đối phương không rõ ràng, “ân huệ cứu mạng” không phải là không có căn cứ, vậy cần gì phải từ chối vô ích.
Vị đắng trong không khí hòa lẫn với vị ngọt của thịt, hắn đưa tay tháo băng bịt mắt xuống, hít sâu vài hơi để đè nén oán hận trong lòng, cố gắng hết sức nhớ rằng người này đã cứu mạng mình.
Một lúc sau, lúm đồng tiền lại xuất hiện, hắn nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc gì?”
Ngay cả giọng điệu của hắn cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Tiêu Dạng xấu xa dựa vào tường, dưới ánh nến mờ nhạt, tựa đầu vào tường.
Con ngươi liếc nhìn xuống Bộ Thanh Vân và nói: "Tìm thuốc, nấu thuốc, bịt mắt."
Trước sau thể hiện rõ ràng hàm ý không muốn bị phát hiện.
Yến vương điện hạ xưa nay cẩn thận.
Lần này đi Giang Ninh không nói cho quan viên kinh đô biết, càng ít người biết càng tốt. Cho dù chưa từng nhìn thấy gương mặt của Yến Vương cũng phải đề phòng.
Bộ Thanh Vân, người bị đe dọa im lặng, nói: “Có tạ lễ không?”
Thư sinh này thực sự vô cùng to gan.
Người xấu dường như chưa từng gặp qua người nào dám mặc cả, thấp giọng giả vờ hung dữ: “Không có, ngươi cũng không có lựa chọn.”
Sau đó là một trận ho dữ dội, Bộ Thanh Vân trợn tròn đôi mắt đang bị trói, cho nên hắn tới đây làm không công sao?
——
Bộ Thanh Vân, một kẻ làm không công, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hoãn ngày rời khỏi Kê Minh Tự.
Lý do đã được bịa sẵn.
Vị khách quý Bộ Thanh Vân có một người bạn tốt đang bị phong hàn, nghèo đến cùng cực, gần đó không có nhà ở, vì vậy phải mượn thiền phòng của Kê Minh Tự để nghỉ ngơi .
Bộ Thanh Vân lo lắng không yên, phải chăm sóc hắn.
Đấy là tất cả lý do Bộ Thanh Vân tự ngụy tạo cho mình để được ở lại Kê Minh Tự, tìm thuốc, nấu thuốc.
——
Thưởng thức phong cảnh của ngôi đền, Bộ Thanh Vân không có hứng thú.
Linh cảm rằng mình sẽ “hầu hạ” một nam nhân trong vài ngày tới, hay đúng hơn là nói một nam nhân đã bắt cóc rồi lại cứu sống mình, Bộ Thanh Vân tâm phiền ý loạn.
Trong chùa lúc nào cũng A di đà phật, Bộ Thanh Vân vốn không tin quỷ thần, nghe đến đau đầu, vì vậy Bộ Thanh Vân đã tìm đến Tịnh Nhất đại sư để giải tỏa tâm trạng buồn chán.
Hai người vô tư ngồi dưới đất.
Đại sư vẫn phóng túng như cũ, vừa uống rượu vừa hưng phấn, còn nhớ tới chuyện hôn sự: “Làm sao vậy, ngươi gặp được ý trung nhân chưa?”
“Đáng tiếc.” Bộ Thanh Vân vô hại cười cười, nhìn kỹ lại còn có chút nghiến răng nghiến lợi, câu nói tiếp theo còn dứt khoát hơn so với Tịnh Nhất đại sư nói lúc đó: “Ta không có gặp được.”
Vừa nói, hắn vừa giật lấy cái bình từ tay đại sư, uống một hơi rồi uống tiếp.
Hai má ửng hồng, Bộ Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi: “ Ngược lại là gặp được một tai họa, không đúng, là ân nhân.”
Từ “ân nhân” được cố ý nhấn mạnh, nhưng thần thái trên khuôn mặt khiến câu nói này làm cho người ta khó mà tin được.
Tịnh Nhất đại sư nhìn vẻ mặt hung dữ mà lại bối rối của Bộ Thanh Vân, đưa tay ra giật lại bầu rượu, lắc lắc bầu rượu, ừm, vẫn còn một nửa.
Ông ta ngửa đầu trút bầu rượu xuống, chọn lọc bỏ qua từ “ân nhân” phía sau, ông ta nhai thịt nói: "Hừ, tai họa cũng tốt, ngươi cũng là một tiểu tai họa, hai người các ngươi hại lẫn nhau, chính là vì dân trừ hại.”
“Hắn là tai họa.” Con mắt Bộ Thanh Vân giật giật, phản bác nói: “Ta không phải.”
“Nghe nói ngươi tình cờ gặp được bằng hữu tốt mà? Là “tai họa” kia của ngươi sao?” Đại sư híp mắt cười: “Không đúng, phải là ân nhân.”
Bộ Thanh Vân hô hấp dồn dập, vị thư sinh tuấn tú này hôm nay tâm tình không tốt, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng nõn, không hiểu sao lại có chút lạnh lùng, hắn nói: “Đúng vậy, tai họa của ta, ân nhân, bằng hữu tốt, bị bệnh.”
“Bị bệnh, vậy thì không được rồi, ngươi cần thuốc gì, ta đi tìm cho ngươi.”
“Hả?” Bộ Thanh Vân dồn nén oán hận giảm bớt một nửa, kinh ngạc nói: “Nơi này của đại sư có thuốc sao?”
Ngay lập tức phát hiện những lời này không có ý nghĩa, Bộ Thanh Vân lại cười nói: “Đa tạ.”
Nghĩ đến thảo dược mà người nọ yêu cầu, Bộ Thanh Vân nói: “Tam thất, huyết kiệt, hoa hồng…”
Đây đều là những loại thảo dược chữa lành vết thương.
Ánh mắt Tịnh Nhất đại sư lóe lên, chống đất đứng lên, vỗ vỗ trên tay bụi đất: “Chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi.”
“Tạ ơn đại sư.”
——
Đêm hôm đó, trăng sáng tỏ, Bộ Thanh Vân lấy một chén thuốc đưa cho người xấu, sau đó ngồi trên ghế đẩu nhỏ.
Một tấm vải đen che ở trước mắt, Bộ Thanh Vân đang buồn chán thì trong thiền phòng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nghiêm cấm uống rượu.”
Đó là giọng điệu ra lệnh.
Nỗi tức giận trong lòng Bộ Thanh Vân lại bộc phát, hắn cảm thấy người này trời sinh bát tự không hợp với mình.
Ngồi trên ghế đẩu, hắn bình tĩnh nói: “Không liên quan gì đến ngươi.”
Người xấu chịu không nổi chu mỏ, thanh âm trầm trầm: “Có mùi khó chịu.”
Bộ Thanh Vân im lặng, chỉ cảm thấy thái dương đau đớn, thật ngạo mạn.
Thật khó để hầu hạ.
Người xấu nói rất đúng, nhưng nó không hợp ý hắn.
Vì vậy, ngày hôm sau, Bộ Thanh Vân lại đến gặp Tịnh Nhất đại sư để ngồi trên mặt đất, uống một ly rượu.
Không hơn, không kém, vừa đủ để khi Bộ Thanh Vân nói chuyện, sẽ nồng nặc mùi rượu.
Ngay khi đến gần ai đó, mùi rượu nhanh chóng xông vào lỗ mũi của người đó.
Giọng điệu của người xấu rét lạnh: “Ta đã nói, không được uống rượu.”
Lúm đồng tiền của Bộ Thanh Vân nhàn nhạt, kể từ khi gặp được ân nhân này, tâm trạng của hắn chưa bao giờ vui vẻ hơn bây giờ.
Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều: “Chỉ là một ly thôi.”
“Chỉ có một ly à.”
“Ta thèm mà.”
Nói tóm lại, chính là cố chấp không chịu thay đổi.
Khi Bộ Thanh Vân kiên trì gây rắc rối cho người xấu, người xấu cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngoan ngoãn của Bộ Thanh Vân, khịt mũi lạnh lùng: “Tùy ngươi.”
Ban đầu, Bộ Thanh Vân còn thấy vui sướng, nhưng lại vì người xấu thỏa hiệp mà nổi lên chút không vui.
Quả nhiên thấy hắn không vui vẫn thích thú hơn.
Cuộc sống này quả là hết sức khó nhai.
Trong nháy mắt, Bộ Thanh Vân, người chỉ định nghỉ ngơi một ngày tại Kê Minh Tự, đã chiếm thiền phòng của Kê Minh Tự trong chín ngày.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Bộ Thanh Vân, bằng hữu tốt xấu xa đã không còn ho nữa, vết thương thỉnh thoảng chảy máu lúc đầu cũng không còn rỉ máu nữa.
Nhưng người xấu này vẫn chưa có ý định rời đi.
Bộ Thanh Vân cần cù chăm chỉ “báo ân”, thỉnh thoảng nói chuyện với ân nhân của mình, khiến hắn hết lần này đến lần khác không vui, ngược lại cũng đại khái nắm bắt được tính khí của ân nhân mình.
Ân nhân ngày hôm qua đã có thể xuống giường đi lại, xem ra vết thương đã khỏi gần hết.
Ánh nắng yếu ớt phủ lên đường nét của Bộ Thanh Vân, khiến khuôn mặt của hắn trở nên mềm mại hơn.
Nhắm mắt đẩy cửa thiền phòng ra, Bộ Thanh Vân lấy băng ra để bịt mắt một cách quen thuộc.
Chất liệu mỏng nhẹ, gấm Thục thượng phẩm, nhuộm màu đen, hiếm có trên thế gian.
Có dây vàng rơi ra mép do bị xé thô bạo, không thể nhìn ra hoa văn gì.
Từ vết rách thô bạo này có thể thấy rằng người mặc không trân trọng nó.
Hoặc là không biết giá trị, hoặc là có nhiều vô số kể loại thường phục bằng gấm Thục, nên mới không cần để ý đến.
Hơn nữa, Bộ Thanh Vân trời sinh đã có giác quan nhạy bén, trong mấy ngày “hầu hạ” này, hắn luôn ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ phảng phất.
Chưa từng ngửi qua.
Không nói là biết tất cả hương liệu rõ như lòng bàn tay, nhưng Bộ Thanh Vân lại biết rõ các loại hương liệu mà quý tộc sử dụng như lòng bàn tay vì hắn thấy có hứng thú.
Tổng hợp nhiều trường hợp, ngay lập tức đoán được ——
Là cống phẩm từ ngoại quốc.
Gấm Thục đen, cống phẩm từ ngoại quốc, thanh niên khí phách thanh cao.
Chà.
Ngay cả khi Bộ Thanh Vân bị giam giữ ở Trường Sa, trầm mê khoa cử, đối với thời cuộc, cũng không hề thờ ơ.
Tiểu hoàng đế còn trẻ con, tuổi tác không hợp lắm.
Nam nhân có thể mặc gấm Thục đen mà không trân trọng, nhìn từ trên xuống dưới Đại Lương, chỉ có Yến vương điện hạ mà thôi.
Yến vương điện hạ rõ ràng không muốn bại lộ thân phận của hắn, vì vậy Bộ Thanh Vân đã giả câm giả điếc.
Đối với nguyên nhân tại sao Yến vương lại đi đến Giang Ninh, Bộ Thanh Vân cụp mi xuống.
Tò mò cũng không thể trực tiếp hỏi được.
Bộ Thanh Vân hít một hơi thật sâu, bưng lọ thuốc tiến lên phía trước nói: “Uống thuốc đi.”
Ở chung mấy ngày, lửa giận dồn nén trong lòng Bộ Thanh Vân cơ hồ đã biến mất, chỉ cần hắn không nói chuyện với Yến vương điện hạ, ngữ khí liền cực kỳ ôn hòa.
Tuy nhiên, sau một lúc lâu, tiếng vang trong thiền phòng im bặt, không ai trả lời.
Bộ Thanh Vân đứng yên tại chỗ, từ từ nhướng mày.
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, Bộ Thanh Vân tim đập thình thịch, đôi mắt bị tấm vải đen che khuất trong nháy mắt sáng lên.
Hắn thăm dò hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Chỉ có tiếng gió thổi qua màn trướng trong thiền phòng.
Bộ Thanh Vân chậm rãi đến gần, khéo léo đặt lọ thuốc lên bàn, ngón tay nhẹ đặt lên băng bịt mắt, làm động tác tháo ra.
Không ai ngăn cản.
Một khắc sau, Bộ Thanh Vân đột nhiên cởi băng bịt mắt ra, lại đi vòng quanh, từ khi Bộ Thanh Vân phát hiện ra thân phận của Yến vương, tảng đá vốn đã được đặt xuống trong lòng lại bị nhấc lên.
Không có ai trong thiền phòng.
Bằng hữu tốt xấu xa đáng lẽ phải dựa vào tường, khua tay múa chân, đã biến mất.
Mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, như thể chưa từng có ai đến đây.
Nếu đã rời đi thì cũng tốt.
Nếu như bị những người đó phát hiện ra...
Bởi vì vị chủ nhân thân phận tôn quý, khiến Bộ Thanh Vân có chút lo lắng, dù sao cũng là liên quan đến ngai vàng.
Không quyết định được, Bộ Thanh Vân cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn thấy một xấp ngân phiếu nhỏ được đặt trên chiếc bàn thấp trên giường, bị tách trà ấn xuống.
Trong lòng có một phỏng đoán mờ nhạt.
Bộ Thanh Vân sải bước về phía trước, vươn tay về phía tờ ngân phiếu, đột nhiên nhìn thấy tờ giấy trắng ở mặt trên của tờ ngân phiếu, trên đó có một nét chữ khải sắt bén——
Đã rời đi.
Chữ hình vuông này, khiến cho thân thể căng thẳng vừa rồi của Bộ Thanh Vân đột nhiên thả lỏng.
“Ân nhân có thân phận tôn quý cuối cùng cũng đi rồi.”
Trong lòng thầm vui mừng, lúm đồng tiền trên mặt càng sâu, Bộ Thanh Vân vò nát tờ giấy trắng ném vào sọt rác, không khách sáo mà nhét tờ ngân phiếu vào trong tay áo.
Tình tiết gay cấn này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, không nói nhiều lời, không thèm chào hỏi tên lang băm Tịnh Nhất đại sư, Bộ Thanh Vân rời khỏi Kê Minh Tự, thuận lợi đến phủ Giang Ninh, chuẩn bị gặp gỡ bạn tốt Hàn Dục Minh.
Nghĩ đến Tịnh Nhất đại sư vừa nháy mắt vừa nói câu kia: “Ta khẳng định nhân duyên của người đã đến, hai người ở chung rất hợp.”
Lại thêm lời nói của Tịnh Nhất đại sư trước khi rời đi: “Nhớ mời ta uống rượu mừng.” Sắc mặt Bộ Thanh Vân lập tức tối sầm lại, lấy ra tờ ngân phiếu đi nghe đàn ca.
Tên lang băm đó nói Yến vương có nhân duyên với một nam nhân, hay đúng hơn là có nhân duyên với ta?
Bộ Thanh Vân cười nhẹ.
Nói bậy.
Hoang đường hết mức!