Bộ Thanh Vân là người không chịu được uất ức, hắn làm gì biết chính những sai lầm mà vô hình hắn đã đánh mất cơ hội đi gọi cứu viện.
Hắn còn đang nằm lôi kéo cái chăn, nuốt vị đắng trong khoang miệng.
Đôi mắt hạnh mở to tròn nhìn chằm chằm vào ánh nến to bằng hạt đậu trên đỉnh đầu.
Người đã đi, không khí cũng thành trống rỗng.
Bởi vì ngọn lửa mà người mù này định vùng dậy dần dần co rút lại.
Sau khi những oán giận trong đầu qua đi, lại ngay lập tức vị cơn hoa mắt chóng mặt thay thế, Bộ Thanh Vân dần chìm vào giấc ngủ.
Đại đương gia quyết định ngày hai mươi tám tháng mười hai sẽ thành hôn, có lẽ hắn ta đoán vào giờ phút ấy là giờ tốt để tiết kiệm một chút tiền bạc, hoặc cũng có thể sợ đêm dài lắm mộng.
Tiêu Dạng suy nghĩ vào đêm giao thừa trong cung tổ chức quốc yến, cũng vừa vặn kịp với bữa tiệc đại triều vào đầu năm mới.
Đúng như ý nguyện, quả thật phải đợi ở sơn trại này hai ngày.
Ở ngay cạnh "phòng của phu nhân" được bố trí ngẫu nhiên một vài nhóm con gái, có thể nhìn thấy bọn họ đi ra đi và liên tục.
Thước đo, vải đỏ, vòng tay vàng, cùng với nhóm con gái khẽ khẽ nói chuyện với nhau.
"Ta nhìn thấy rõ ràng là một người đàn ông nha." Có một người con gái ghé vào tai nói.
"Xuỵt." Một người lớn tuổi làm dấu hiệu đừng có lên tiếng, nói: "Đại đương gia nói đó là phụ nữ thì chính là phụ nữ."
Khóe miệng Tiêu Dạng không biết vì
sao hơi cong lên, cũng không biết là do nhóm con gái này sùng bái Đại đương
gia, hay là bởi vì nhóm bọn họ "chỉ hươu nói là ngựa" vẫn coi là điều
đư ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).