Thu Du
không phải là một người bạo lực, nhưng mỗi một câu nói sau khi Trần Trắc Bách bại
lộ thân phận đều làm cho cô có một loại cảm xúc muốn đánh anh:
“......
Được rồi, em không để anh chết! ”
Trần Trắc
Bách không nói gì, chỉ nhìn cô.
Nói thật,
ánh mắt hiện tại của anh làm cho cô có chút sởn tóc gáy.
Không
phải ánh mắt của anh làm cho cô cảm thấy không khỏe, mà là tình cảm trong mắt
anh quá nồng đậm.
Mỗi lần
liếc mắt nhìn anh, cô đều sẽ nổi da gà, giống bị một loại rắn có vảy dài, bám
dính lấy lên cơ thể.
Cô
không thể không che mắt anh, thì thầm: "Đừng nhìn em như thế này."
Sợ anh
thật sự cho rằng, là bảo anh đừng nhìn cô như vậy, Thu Du nói thêm: "...
Em không biết phải diễn tả thế nào.. . Ý em là, có một chút xíu không quen với
cách anh nhìn em như bây giờ... Vì trước đây, em chưa từng nhìn thấy anh
như vậy. ”
So với
ánh mắt cực kỳ hung hăng, giọng nói của Trần Trắc Bách ngược lại thập phần bình
thản
“ Anh
sợ làm em sợ."
Hóa ra
là như vậy.
Lại là
một sự hiểu lầm.
Cô còn
tưởng rằng, là anh không có hứng thú với cô, cho nên trong mắt mới không nhìn
thấy ham muốn chinh phục cô, không nghĩ tới chỉ là... Sợ làm cô sợ.
Sau
khi biết điều này, cảm giác ngọt ngào trong trái tim cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Không
khí dường như cũng dính lại, trộn lẫn với hơi nóng, dính vào da của cô.
Mãi đến
lúc này, Thu Du mới có một chút cảm giác yêu đương.
Trước
đây, sau khi thẳng thắn bày tỏ tâm sự, mặc dù ở chung cũng rất ngọt ngào, nhưng
luôn vì anh giấu diếm, mà sinh ra ác ý cùng hiềm khích.
Bây giờ,
cuối cùng trái tim của cô đã được thông qua.
Thu Du
không nhịn được cong mắt, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ngay cả
khi đôi mắt anh bị bàn tay cô che đi, anh vẫn có thể nhìn thấy cô.
Cô thực
sự rất yêu anh.
Không
phải qua loa, không phải lừa dối, càng không phải là một kế hoạch tạm thời.
Cô yêu
anh.
Cô
thông cảm với anh.
Nếu những
người khác áp dụng và thông cảm với anh, anh sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm. Nhưng để
Thu Du đồng tình, lại làm cho tâm của anh phập phồng, cho anh ở trong trạng
thái cực độ phấn khởi.
Ngón
tay run rẩy.
Không
thể ngừng lại được.
Anh có
thể dễ dàng ngăn chặn sự run rẩy này, nhưng không có, ngược lại còn lấy bàn tay
bị cà vạt trói lại, chạm vào cô, ý bảo cô cầm bàn tay run rẩy kia.
Thu Du
khẽ kinh ngạc: "Sao anh cứ run ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).