Trần
Trắc Bách chậm rãi gật đầu.
Anh dường
như đã trở lại bình thường, không chỉ đôi mắt không còn lạnh lùng và trống rỗng
như một loài bò sát, bàn tay ma nằm trong bóng tối cũng giữ khoảng cách an toàn
với cô.
Thu Du
lại biết, đây chỉ là biểu hiện mà thôi.
Anh vốn
đã định để cô rời đi, sau khi chính miệng cô thừa nhận yêu anh, anh rõ ràng lại
thay đổi suy nghĩ, ánh mắt tập trung gần như bệnh hoạn chính là bằng chứng.
Chỉ cần
cô toát ra nửa điểm ý tứ rời đi, quỷ thủ rậm rạp xung quanh sẽ lập tức khống chế
hành động của cô.
Thu Du
không để ý nhiều, dù sao cô cũng không có ý định rời khỏi anh.
Cô đã
có ý định thực hiện một số lời thổ lộ, nhưng tâm trí của cô là trống rỗng, chỉ
có thể nghĩ về nó để nói.
"Em
nhớ rõ anh trước kia từng nói... Anh không tốt như em nghĩ, vậy anh có bao giờ
nghĩ, em không giỏi như anh nghĩ không? ”
Trần
Trắc Bách lẳng lặng nhìn cô.
Không
có kính mắt, sự điên rồ bình tĩnh trong mắt anh càng thêm rõ ràng và nổi bật,
dường như bất kể cô nói gì, đều ngậm trong miệng nhai đi nhai đi nhai lại.
"Những
gì em sắp nói tiếp theo, đối với anh, có thể sẽ hơi kiêu ngạo chút ... Nhưng em
phải nói với anh những suy nghĩ của em." Thu Du nắm hai bàn tay bị trói của
anh, tựa vào vai anh, "Em là một người... rất thiếu tình yêu. ”
"Cha
mẹ em luôn dạy em rằng, để sống trong thế giới này, hãy luôn luôn nhắc nhở bản
thân rằng tất cả mọi người là kẻ thù của em, bao gồm cả cha mẹ của em. Nếu một
ngày nào đó, em ngăn chặn con đường thăng tiến của họ, họ sẽ giết em mà không
thương tiếc. ”
Thu Du
cười: "Em hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ, vì muốn củng cố địa vị của tầng lớp
thống trị, nhất định phải trở nên lạnh lùng vô ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).