Thu Du
nghe thấy tiếng cười lạnh lùng và nhanh chóng của Trần Trắc Bách, ngẩng đầu
nhìn anh.
Trần
Trắc Bách không nhìn cô.
Anh
buông tay cô ra, nhấn phím động cơ và cầm vô lăng.
Thu Du
xác định, lực đạo của anh không lớn, tĩnh mạch màu xanh nhạt trên mu bàn tay
cũng không nhô lên, vô lăng lại giống như bị một vết thương nặng nào đó, trực
tiếp từ bên trong tan rã thành từng mảnh.
Thu Du
kinh ngạc lên tiếng: "Đây là..."
Trần
Trắc Bách không có biểu tình gì: "Đổi xe khác đi."
Nói
xong, anh khởi động chip, chọn gara gần nhất, gọi một chiếc xe khác bằng hệ thống
không người lái.
Nhà để
xe gần nhất chỉ cách đây 200 mét và sẽ sớm đến. Khi Thu Du xuống xe, nhìn kỹ vô
lăng vỡ vụn kia.
Nó quá
kỳ lạ để phá vỡ. Nếu đó là một lực lượng bên ngoài hoặc bên trong, nó sẽ có thể
nhìn thấy nó từ bên ngoài, nhưng sự vỡ này, giống như ... Đột nhiên "tan
rã".
Thu Du
chưa từng thấy qua loại tình huống này, cũng khó có thể hình dung.
Nếu nó
phải được mô tả bằng thuật ngữ vật lý, đó là một lực lượng bí ẩn trực tiếp ảnh
dụng trên cấu trúc phân cấp vi mô của vật chất, dẫn đến sự phân mảnh của nó từ
trong ra ngoài.
Đây là
Thu Du đoán, mắt người không nhìn thấy thế giới vi mô.
Lúc
này, Trần Trắc Bách đã ngồi lên ghế lái của chiếc xe mới, hướng về phía cô một
tiếng còi, ra hiệu cho cô lên xe.
Cô
đành phải bỏ lại nghi vấn ra sau đầu, vòng qua ghế phụ của chiếc xe mới, ngồi
lên.
Trần
Trắc Bách không nói một lời, khởi động xe, lái về phía nhà.
Dọc
theo đường đi, Thu Du nhìn anh vài lần, anh cũng không nhìn cô, cũng không nhìn
cô từ góc độ người theo dõi.
Thu Du
không nghĩ đến phương hướng "Trần Trắc Bách biết nội dung cuộc trò chuyện
giữa cô và Lư Trạch Hậu". Trước đó, cô hỏi Lư Trạch Hậu về “trường che chắn”.
Lư Trạch Hậy nói rằng, ông đã khởi động một thiết bị che chắn để che chắn tín
hiệu điện từ, sóng âm thanh ở các tần số khác nhau và một phần của tín hiệu
sinh học. Trần Trắc Bách vô luận như thế nào cũng không thể nghe thấy nội dung
nói chuyện của bọn họ.
Thu Du
nghe xong, kỳ thật có chút mất mát.
Cô còn
len lén tưởng tượng qua, Trần Trắc Bách nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa
cô và Lư Trạch Hậu, trực tiếp tìm cô ngã bài. Như vậy cô không cần rối rắm, có
muốn nói dối ép anh hay không.
Thẳng
đến về nhà, Thu Du cũng không nói chuyện với Trần Trắc Bách.
Anh đổi
giày, cùng cô lướt qua, đi thẳng đến phòng ngủ màu vàng nhạt dưới ánh đèn, hai
cánh tay chống trước người, xương cổ tay thô to đang chậm rãi tháo đồng hồ xuống.
Thu Du
cảm thấy, khí chất của anh hoàn toàn thay đổi.
Trước
kia, anh làm loại động tác này, mang theo một loại cảm giác khó mà hình dung nổi,
thế nhưng hi� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).