Cuộc
trò chuyện riêng tư đã kết thúc.
Lư Trạch
Hậu đóng "trường che chắn" lại.
Trần
Trắc Bách lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay, nặng nề đi sang bên đây, sải bước
đi về phía cô, một tay giữ chặt lưng cô, ôm cô vào trong ngực.
Hơi thở
trong trẻo lạnh lùng của anh dính vài phần mùi thuốc lá nồng nặc, mang theo vẻ
lo lắng trước nay chưa từng có.
Ngón
tay của anh đặt mạnh mẽ trên lưng cô.
Cô đau
đớn bảo anh buông cô ra một chút.
Trần
Trắc Bách chỉ ôm cô, nhưng lại không nhìn về phía cô.
Cô dường
như cảm thấy đôi mắt điên rồ của anh từ một góc độ khác.
Khi
chưa biết anh là một kẻ rình mò, mỗi ánh mắt tham lam và méo mó nhìn vào cô,
đêu khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Sau
khi biết anh chính là kẻ rình mò, ánh mắt nguy hiểm, kịch liệt, đè nặng lại khiến
cô sinh ra một loại cảm giác an toàn đến kì lạ.
Cảm
giác an toàn này bắt nguồn từ một chi tiếc "Ah, hóa ra anh yêu nhiều đến vậy."
Cô cảm
thấy ... Bất ngờ.
Sau đó
cô lại cảm thấy mình có chút biến thái.
Cô ôm
lấy anh và vùi mặt vào cổ anh.
Làm
cho cô kinh ngạc chính là, Trần Trắc Bách cư nhiên đổ mồ hôi, cổ có chút lạnh ướt.
Trong
ký ức của cô, lần cuối cùng cô thấy anh đổ mồ hôi là vì cô thuận miệng nói với
anh rằng mình "sử dụng chip quá mức".
Đối với
hầu hết những người không biết sự thật về chip, cụm từ này không khác gì
"sử dụng mắt quá mức".
Vào thời
điểm đó, anh nhanh chóng cúi xuống, ôm cô, kiểm tra trong nửa ngày và cuối cùng
đổ một tầng mồ hôi lạnh ẩm ướt.
Hóa
ra, từ rất lâu rồi, anh đã yêu cô.
Chỉ là
cô vẫn không phát hiện ra mà thôi.
Thu Du
hít sâu vào cổ anh một hơi.
Có thể
là do gien của anh khác với người bình thường, tuyến mồ hôi của anh không phát
triển, nên hầu như không đổ lấy một giọt mồ hôi nào, cho dù có đổ mồ hôi cũng
chỉ thấy lạnh và không có mùi đặc biệt, giống như nước tinh khiết được làm lạnh
mà thôi.
Lúc
trước, cô chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao nhiệt độ cơ thể anh lại lạnh như vậy,
nhịp tim và nhịp thở vì sao lại thấp hơn nhiều so với người bình thường, thậm
chí ngay cả nước bọt cũng lạnh lẽo vô cùng.
Chỉ sợ
anh bị bệnh di truyền.
Thẳng
đến khi biết anh chính là kẻ rình mò, cô mới đem tất cả chi tiết ghép lại với
nhau.
Trần
Trắc Bách rất có thể căn bản không có bệnh di truyền, mà là trong bảy năm
"huấn luyện khép kín", đã tiếp nhận một loại biến đổi gen nào đó.
Đây
hoàn toàn là chuyện khoa học kỹ thuật sinh học có thể làm ra, cô suy nghĩ liền
mạch, chưa bao giờ nghĩ tới điểm này.
Thu Du
nhắm mắt lại, tăng thêm lực ôm lấy Trần Trắc Bách.
Nếu cô
trực tiếp hỏi anh, anh sẽ nói dối cô như những gì Lư Trạch Hậu đã nói?
Chẳng
lẽ cô phải dùng đến lời nói dối, đểbuộc anh phải nói ra sự thật?
Trực
giác nói với cô rằng không bao giờ được nói dối anh, điều đó sẽ kéo đến một
chuyện vô cùng kinh khủng sẽ xảy ra.
Nhưng
cô thật sự rất muốn giải quyết hết bí ẩn trên người anh.
Thu Du
giờ đây vô cùng mờ mịt, không biết nên làm cái gì mới phải.
Trần
Trắc Bách không phải là thiên tài có chỉ số thông minh tới cực hạn của con người
hay sao?
Vậy
anh có thể dạy cho cô, cách làm thế nào để có thể đến gần anh, hiểu anh và giúp
đỡ cho anh?
Rõ
ràng là anh vẫn còn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Trần
Trắc Bách ôm Thu Du ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).