Chu Giảo
mơ hồ nói: "...Đó là một loại bệnh."
Giang
Liên không bị cô lừa.
Hắn cúi
đầu, tại hõm cổ cô lại hít một hơi thật sâu, bởi vì cả khuôn mặt hắn dán vào
làn da của cô, giọng nói trầm lạnh như bị bóp nghẹt: “Da, sao lại đói khát?”
Chu Giảo
rất muốn cho hắn một tấm gương, thành khẩn mà nói, bản thân ngươi tự soi thì sẽ
biết.
Nhưng cô
không dám.
Cô chỉ có
thể tiếp tục lầm bầm: “Cơ thể con người tương đối mỏng manh, dễ mắc các loại
bệnh lạ… Tôi từng thấy một người đàn ông sau khi uống nước thải từ nhà máy sẽ
phát ra ánh sáng xanh vào nửa đêm… "
Giang
Liên trầm mặc một hồi, gật đầu.
Con người
đúng là mong manh.
Kể từ khi
không muốn giết cô nữa, hắn cũng không dám dùng quá nhiều lực với cô, lần trước
hắn chỉ dùng một phần vạn lực quấn xúc tu quanh eo cô, sắc mặt cô đã trắng bệch
giống như sắp chết.
Nghĩ đến
những thứ khác cũng có thể khiến cô tái nhợt, vẻ mặt hắn lại trở nên u ám.
Tại sao
hắn phải quan tâm đến một sinh vật mỏng manh như vậy?
Ngay cả
một phần ngàn lực của hắn cô cũng không chống đỡ nổi, huống chi là hợp kim
nhiệt độ cao có nhiệt độ hơn 1000 độ, viên đạn vừa vào cơ thể cô, nhiệt độ cực thấp chất lỏng còn chưa có
phóng thích ra ngoài —— không, cô thậm chí không thể cảm nhận được nhiệt độ cao
đã chết ngay lập tức do lực tác động quá lớn.
Hắn cần
một sinh vật vô dụng như vậy làm gì, nô lệ ư?
Giang
Liên dừng một chút, thầm nghĩ, trái tim hắn tê dại như vậy là vì muốn cô làm nô
lệ của hắn sao?
Tại sao
hắn đột nhiên muốn một nô lệ nhân loại?
Hắn sống
nhiều năm như vậy cũng chưa từng có nô lệ, nhân loại này thân hình nhỏ bé, mỏng
manh, sinh mệnh ngắn ngủi, thậm chí áp lực nước ở độ cao khoảng 100 mét cũng
không chịu nổi.
Cô, dựa
vào cái gì mà có thể làm nô lệ của hắn?
Thấy hắn
không hỏi thêm câu hỏi kỳ quái nào, Chu Giảo thở phào nhẹ nhõm.
Cô không tin vào công ty, cô không thể
giao tài sản và cuộc sống của mình cho công ty chỉ dựa trên những lời nói một
chiều của công ty.
Dù sao
vẫn còn một tuần nữa, cô dự định tiếp tục điều tra thân phận của “Công nghệ
sinh học khi nào phá sản?” , Tốt nhất là tìm ra tổ chức đứng sau người này,
hình thành thế chó cắn chó ba bên.
Nếu may
mắn, cô có thể thoát khỏi tình cảnh này và mang theo số tiền đó bỏ trốn, nếu
không may mắn ... Chu Giảo nhíu mi, lạnh lùng nhìn về phía xa xăm, cô sẽ tìm
một cái đệm lưng kéo theo.
Lúc này,
sống lưng Chu Giảo đột nhiên phát lạnh
—— cô không cách nào miêu tả chính xác cảm giác lúc này, nhưng do bản năng
tiếng chuông báo động vang lên, báo cho cô biết nguy hiểm! Mau chạy trốn!
Chỉ có
thể nói rằng nhờ có kinh nghiệm làm việc trong Cục đặc biệt, vào thời điểm quan
trọng, Chu Giảo bất ngờ quay sang một bên và tóm lấy các xúc tu của Giang Liên
như tia chớp.
Trên đỉnh
xúc tu có một cái gọng kìm dài, sắc bén bén nhọn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Không
biết vì sao, con chó này lại nổi lên sát tâm với cô!
Chu Giảo
nắm lấy xúc tu của hắn, thái dương giật giật, "Anh... đây là có ý
gì?"
—Động tác
quá chậm.
Giang
Liên trong lòng hờ hững phán đoán, cô không đủ tỉnh táo, gọng kìm sắp đâm vào
sau đầu mới phát hiện ra.
Chính xác
thì hắn đã nhìn trúng điểm gì ở cô?
Giang
Liên nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng, khuôn mặt áp chế sự thù địch cáu kỉnh.
Hắn không
thích sự mong manh và cảnh giác thấp của cô.
"..."
Dưới ánh
mắt băng giá của hắn, Chu Giảo khó hiểu, không biết hắn lại phát điên cái gì.
Giang
Liên lạnh lùng nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu trong vòng ba ngày,
cô có thể thoát khỏi sự truy đuổi của tôi, tôi sẽ để cho cô sống sót, nếu như
trốn không thoát, tôi sẽ tự tay giết chết cô."
Nếu hắn
cố ý thì ngay cả những kẻ thả nước cũng không thoát khỏi sự truy đuổi, thà chết
dưới tay hắn còn hơn chết dưới tay những thứ bẩn thỉu khác.
Chu Giảo:
"..."
Không
phải chứ, ta khiêu khích ngươi à? ? ?
Chu Giảo
không thể theo kịp dòng suy nghĩ của hắn, còn một tuần nữa, cô thực sự không
muốn chơi trò chơi battle royale nhàm chán này với hắn.
Cô miễn
cưỡng nở một nụ cười dịu dàng và lịch sự, muốn hỏi hắn đang bay trò nào.
Nhưng
Giang Liên đã ngắt lời cô, lạnh lẽo nói: "Chạy đi, đừng để tôi phải nói
lại lần thứ hai."
... Mẹ
kiếp nhà ngươi!
Chu Giảo
chỉ có thể nghiến răng, xoay người bỏ chạy!
Nếu như
trước đây cô còn có chút do dự, phân vân không biết nên chọn công ty hay Giang
Liên, thì bây giờ không còn chút do dự nào nữa!
Quả thật,
công ty rất tồi tệ, từ mỗi lỗ chân lông đều có máu và thứ bẩn thỉu chảy ra⑴,
nhưng người trong công ty dù sao cũng là người sống, có suy nghĩ của con người,
có thể giao tiếp như con người, Giang Liên căn bản không thể giao tiếp a!
Một giây
trước, hắn còn vùi mặt vào cổ cô, hít cô giống như hít mèo, nhưng giây tiếp
theo hắn trở nên lạnh lùng và muốn chơi một trò chơi battle royale với cô.
... Với khứu giác khủng bố kia của hắn có thể
ngửi thấy mùi của cô từ đầu bên kia của camera, làm sao cô có thể thoát khỏi sự
truy đuổi của hắn?
Chu Giảo
thực sự muốn đốt lửa, đốt cháy khí mêtan trong bãi rác và chết cùng hắn.
Nghĩ vậy,
cô chỉ có thể ủ rũ lao về phía trước.
Rác thải
xung quanh quá nhiều, lon, túi ni lông, hộp thức ăn liền, mảnh thủy tinh văng
khắp nơi... Dưới ánh nắng mùa đông, ánh sáng lạnh chói lóa phản chiếu, ruồi
nhặng bay thành đàn.
Một số
rác chất đống quá lâu hay gì đó nên đốt trực tiếp, khói dày đặc cuồn cuộn, làm
cô đau cả mắt.
Không
biết đã qua bao lâu, khi quay đầu nhìn lại, cô vẫn thấy bóng dáng của Giang
Liên.
Cứ như
vậy đi không phải là cách, hiện tại hắn chỉ là không tăng tốc, khi hắn đuổi
theo cô từng bước, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị hắn bắt được.
Phải tìm
phương tiện di chuyển.
Chu Giảo
dừng lại và nhìn xung quanh.
Vừa tìm
phương tiện di chuyển, cô vừa liếc mắt quan sát bóng dáng Giang Liên, tim đập
loạn xạ suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Đã lâu,
rất lâu rồi cô không sợ hãi như vậy, từng lỗ chân lông trên cơ thể cô đang thắt
lại.
——Thật
thú vị, nếu ngươi bị bắt, ngươi sẽ chết.
Đây là
trò trốn tìm thú vị nhất mà cô từng chơi.
Nếu không
phải cô chết, cô sẽ cho điểm trò chơi này.
Bóng dáng
của Giang Liên vẫn đang đến gần.
Không
biết có phải bởi vì cô dừng lại hay không, mà vẻ mặt của hắn lạnh đến đáng sợ,
sau lưng ẩn ẩn hiện ra những xúc tu màu tím đen, phát ra tiếng ong ong ớn lạnh,
mang đến cảm giác áp bức tâm lý cực kỳ khó chịu.
Thời gian
có hạn nên Chu Giảo nghiến răng, không nhìn bóng dáng Giang Liên mà cúi xuống
lục lọi thùng rác.
Cô cần
một chiếc xe máy không bị hư hại của nhiều.
Nếu đây
là thành phố trung tâm, cô đã từ bỏ việc tìm kiếm rồi, nhưng đây là bãi rác của
khu ổ chuột, cô có thể tìm thấy bất cứ thứ gì ở đây ngoại trừ tiền.
Tiếng đếm
ngược khẩn cấp dường như vang lên trong không khí, thời gian trôi qua từng
phút, từng giây trôi qua đồng nghĩa với bóng đen của cái chết đang đến gần.
—— Đây
rồi!
Chu Giảo
lấy lại tinh thần, kéo một chiếc xe máy ra khỏi bãi rác và nhanh chóng kiểm tra
nó.
Vận khí
không tồi, chỉ là một vấn đề nhỏ với động cơ, có thể khắc phục sớm.
Ở Ngu
Thành, mua xe còn rẻ hơn sửa chữa, nếu xe mua về có vấn đề gì, hầu hết mọi
người sẽ chọn đổi xe thay vì bỏ tiền ra đi sửa.
Nếu có
thời gian, cô có thể sửa chiếc xe này thành một chiếc xe mới, nhưng giờ cô chỉ
có thể đốt nó một cách cực đoan và tốn kém.
Chu Giảo
dựng thẳng chiếc xe máy, rút cáp từ đầu nối sau tai và chuẩn bị kết nối nó với
động cơ của chiếc xe máy.
——Bóng
dáng Giang Liên càng ngày càng gần.
Không khí
xung quanh càng lúc càng lạnh, cái lạnh thấu xương khiến cô nhất thời đầu óc
choáng váng, suýt chút nữa không cắm được dây nối vào ổ cắm của xe máy.
Sau khi
kết nối được với động cơ, cô bắt đầu khởi động động cơ, mỗi lần khởi động,
những tia lửa trắng sẽ lóe lên trước mắt cô.
——Mẹ kiếp, xe máy không nổ, đầu óc cô bị thứ
này đốt cháy rồi đúng không?
Lúc này,
một thứ gì đó lạnh lẽo và trơn trượt móc vào mắt cá chân của cô rồi từ từ bò
lên bắp chân.
Xúc tu
của Giang Liên đã đến.
Chu Giảo
căng da đầu, không để ý tới vấn đề an toàn, cô liên tiếp bắt đầu hơn mười lần,
cuối cùng
—— Đm!
Chiếc mô tô phát ra tiếng động cơ đinh tai nhức óc!
Cô xé bỏ
xúc tu trên mắt cá chân, xoay người bước lên mô tô, nổ máy hết cỡ, lao ra như
cung tên đứt dây!
Gần như
ngay lúc cô lao ra, sau lưng cô có một tiếng nổ kinh thiên động địa!
--bùm!
Làn sóng
không khí nóng bỏng đột nhiên lắc lư, khói đen bốc lên trời, ngọn lửa đốt cháy
mêtan xung quanh, gây ra nhiều vụ nổ liên tiếp, ngọn lửa dữ dội lan rộng không
ngừng!
Đứng
trong làn khói lửa dày đặc, Giang Liên biểu tình khó lường sau cặp kính gọng vàng, hờ hững nhìn cô.
Chu Giảo
bị nhìn đến cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Đôi mắt
hắn như muốn nói: tiếp tục chạy đi, đừng dừng lại.
—Dừng
lại, tôi sẽ giết cô.