Cả ngày
hôm nay, Giang Liên ở trong trạng thái vô cùng cáu kỉnh.
Có Chu
Giảo bên cạnh, hắn rất cáu kỉnh.
Không có
Chu Giảo bên cạnh, hắn càng trở nên cáu kỉnh hơn.
Chu Giảo
ở bên cạnh hắn, nhưng cô lại nhiễm mùi của đàn ông khác, sự cáu kỉnh của hắn
giống như dầu ăn trong ngọn lửa đang hừng hực, suýt nữa khiến mắt hắn đỏ lên.
Nhưng sau
khi Chu Giảo hoàn toàn được bao bọc trong cơ thể hắn, cơn cáu kỉnh dữ dội đã
biến mất, chỉ còn lại cảm giác no không thể diễn tả được.
Giang
Liên rũ mắt xuống.
Cũng
không biết có phải bởi vì đầu của Chu Giảo cách trái tim của thân thể này rất
gần hay không mà ngực của hắn nhất thời phập phồng, còn có chút tê dại.
Đối với
dã thú, bất kỳ cảm giác nào mà chúng chưa từng trải qua đều sẽ khiến chúng phải
đề cao cảnh giác.
Vì trong
tự nhiên, đây thường là dấu hiệu của ngộ độc hoặc bệnh tật.
Nhưng
Giang Liên biết cảm giác này là do Chu Giảo mang lại.
Cô luôn
mang đến cho hắn những cảm giác lạ lùng khó giải thích.
Giang
Liên cúi đầu thấp hơn nữa.
Đôi mắt
đen của hắn nhìn chằm chằm vào Chu Giảo, máu đỏ có lúc bao phủ nhãn cầu, có lúc
nhanh chóng biến mất, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện đó hoàn toàn không
phải là máu đỏ mà là những xúc tu đầy máu, không ngừng vặn vẹo hoạt động trong
hốc mắt của hắn.
——Hắn phải biết cảm giác này là gì.
Chu Giảo
thoát khỏi "cái ôm" của Giang Liên.
Cô kinh
ngạc nhìn mình, rồi nhìn Giang Liên.
...Chết
tiệt, chuyện gì vừa xảy ra vậy? ! ! ! !
Khoảnh khắc
cô được ôm vào lòng Giang Liên, cô dường
như đã mất đi thính giác và thị lực, chỉ cảm nhận được sự ấm áp và an toàn khó
tả, như rơi vào cõi mộng mơ màng.
Lúc đó,
cô quên mất đây là đâu, chỉ muốn nhắm mắt lại và ở trong cảm giác an toàn màu
đen này mãi mãi.
Sau khi
thoát khỏi "cái ôm" của hắn, đầu óc rối bời của cô lập tức tỉnh táo
lại, khóe miệng khẽ giật giật — không cần nghĩ, nhất định là xúc tu cô ăn phải
đã gây ra chuyện, xúc tu quay trở lại với chủ thể, nhưng nó không cảm thấy an
toàn ư? !
Nhưng cô
không muốn sự an toàn này!
Chu Giảo
lấy tay lau mặt, bởi vì kích động mà đỏ bừng mặt.
Giang
Liên nhìn chằm chằm sắc mặt ửng hồng của cô, cảm giác tê dại trong lồng ngực
càng rõ ràng hơn.
Hắn thần
sắc khó lường mà đoán, tại sao má cô đỏ bừng thì hắn cũng bị tê dại?
Chu Giảo
vẫn luôn cảnh giác quan sát Giang Liên, thấy hắn tiến về phía mình một bước, cô
lập tức lui về phía sau một bước, còn chưa kịp nói chuyện, cổ của cô đã bị hắn
một tay nắm lấy.
Không
giống mấy lần trước muốn giết cô, hắn chỉ dùng tay bóp cổ cô, không dùng lực,
nhưng cũng không buông tay.
Tựa như
cao thủ săn mồi đem con mồi dễ dàng tiếp cận, mặc dù con mồi tạm thời không gặp
nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn là bị buộc phải lột da đầu.
Hai mắt
Giang Liên dán chặt vào cổ Chu Giảo, biết chỉ cần hắn dùng sức, mặt cô sẽ đỏ
bừng thậm chí tím tái.
Nhưng mà
hắn không làm điều đó.
Thứ hắn
muốn cũng không phải là màu đỏ sắp tàn.
Vậy là
gì?
Sắc mặt
Giang Liên dần trở nên lạnh lẽo, cảm giác không tìm được đáp án này lại khiến
hắn lại cáu kỉnh.
Những
ngón tay của hắn từ từ di chuyển từ cổ của Chu Giảo đến mái tóc của cô, và nắm
lấy sau đầu cô.
Sát khí,
sự cáu kỉnh và cảm xúc sền sệt khó tả bò từ ngực đến đầu ngón tay hắn như kiến,
khiến ngón tay hắn tê dại đến mức khó có thể nắm lấy tóc cô.
——Nếu
giết cô, liệu cảm giác này có biến mất không?
Hắn thờ ơ
nghĩ, nhưng lại cúi đầu áp môi mình vào môi cô.
Chu Giảo
bối rối trước hành động của hắn.
Hai ngày
nay cô đã rất quen với việc hôn hắn, vừa thấy hắn hôn mình, cô lập tức vươn đầu
lưỡi quét qua môi hắn.
Vốn tưởng
rằng hắn sẽ đứng im chờ cô đút nước bọt như trước, nhưng lần này, giống như một
con rắn săn mồi, hắn nhanh như chớp chộp lấy đầu lưỡi của cô, hung hăng mút
lấy.
Chu Giảo
bị hắn mút đến đau đầu lưỡi.
Giống như
một lữ khách mười ngày đêm khát nước, hắn kéo tóc cô, lăn hầu kết của mình,
nuốt nước bọt của cô như đói khát.
Một chút
cũng không tha.
Một sợi
nước bọt từ khóe môi chảy ra, khóe mắt hắn thoáng nhìn, trên người lập tức mở
ra một vết nứt, một cái xúc tu đột nhiên vươn ra đón lấy giọt nước miếng kia.
Chu Giảo
bị hôn đến mức khó thở.
Không
biết đã qua bao lâu, đến khi Chu Giảo thở dốc, Giang Liên mới buông cô ra.
Trên
khuôn mặt lạnh lùng của hắn không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay cái lại khẽ
lau môi một chút.
Quen nhau
một thời gian ngắn, Chu Giảo đã biết hắn chỉ làm hành động này khi hắn rất đói.
Chu Giảo
mí mắt giật giật: "???"
Không
phải chứ?
Nước bọt
của cô gần như bị hút khô, vậy mà hắn vẫn còn thấy đói ư?
--Không
phải đói.
Nhưng
cũng giống như cơn đói, có một cảm giác bỏng rát mãnh liệt, khiến cổ họng hắn
như thắt lại.
Cảm giác
tê dại ở gốc lưỡi trước đó đã biến mất, thay vào đó là cảm giác trống rỗng gần
như đáng sợ, dường như chỉ cần hắn nuốt vào là hoàn toàn giải tỏa được.
Giang
Liên đặt ngón tay cái giữa môi và nhìn chằm chằm Chu Giảo một lúc lâu với vẻ
mặt u ám, như thể đang suy nghĩ về cách đối phó với cô.
Dường như
có thứ gì đó đang liên tục giật giật trong không khí, bầu không khí dần trở nên
căng thẳng, gần như đông cứng lại.
Một lúc
lâu sau, Giang Liên mới lạnh lùng nói: “Cô ra ngoài đợi tôi.”
“…?”
Chu Giảo
cảm thấy hôm nay hắn rất kỳ quái, thật không hợp lý, nhưng nghĩ đến hắn không
phải là người thì lại yên tâm, vì vậy cô bỏ qua mọi nghi ngờ và ra ngoài đợi
hắn.
Gần như
ngay khi Chu Giảo bước ra ngoài, những xúc tu bằng thịt ngọ nguậy đã chiếm lĩnh
các bức tường, sàn nhà và trần nhà.
Nếu lúc
này Chu Giảo nhìn lại, cô sẽ phát hiện những xúc tu này so với trước mặt cô còn
đáng sợ gấp mười lần, ngay cả lông mao ở phía dưới cũng trở nên đáng sợ như
răng cá mập.
Giang
Liên đẩy cửa phòng phẫu thuật ra.
Tạ Việt
Trạch đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên
ngẩng đầu lên, sau đó sửng sốt:
"...
Giang, bác sĩ Giang?"
Anh ta
không ngờ Giang Liên lại đi vào, anh ta không hề chuẩn bị trước, nhưng dù sao
cũng là một đặc vụ được đào tạo bởi công nghệ sinh học, vì vậy anh ta ngay lập
tức bấm máy liên lạc vào tai, chuẩn bị giải thích tình hình với cấp trên và yêu
cầu hỗ trợ.
Tuy
nhiên, trước khi anh ta đặt tay lên tai, một xúc tu bất ngờ lao ra và ngoạm lấy
cổ tay anh ta.
Tạ Việt
Trạch kinh ngạc ngước mắt lên, chỉ thấy những xúc tu thịt màu đen tím bao trùm
cả căn phòng, lăn lộn chồng lên nhau, vặn vẹo trên tường, sàn nhà, trần nhà,
bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy kinh hãi, cho dù những xúc tu đó
lúc vặn vẹo sẽ tán xạ ánh sáng xanh tuyệt đẹp giống như tảo sống về đêm.
Tạ Việt
Trạch mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng Giang Liên không cho anh ta cơ hội để
nói.
Chỉ nghe
thấy một tiếng rõ ràng và sắc nét của xương cổ họng, cổ của Tạ Việt Trạch đã bị
siết bởi các xúc tu. Toàn thân anh ta buông lỏng, đầu mất đi chỗ dựa, cực kỳ khủng
bố mà rơi xuống.
Cùng lúc
đó, thiết bị liên lạc của Tạ Việt Trạch nhấp nháy dữ dội, như thể muốn nói
chuyện với Giang Liên.
Giang
Liên thậm chí không nhìn vào máy liên lạc.
Hắn khẽ
nhắm mắt lại, không đủ.
Sau khi
giết Tạ Việt Trạch, hắn vẫn rất khó chịu.
Muốn giết
thêm vài người nữa.
Đám người
cao tầng ở phía đối diện máy truyền tin kinh ngạc nhìn hết thảy quá trình —
những người này đều là đặc vụ của công nghệ sinh học, không giống như nhân viên
bình thường, chip của họ đều là chip chiến đấu được thiết kế riêng, có thể phát
huy các vai trò khác nhau tùy theo mức độ hormone của họ. Một số thậm chí có
thể tăng khả năng nâng cao thần kinh của cơ bắp, để mỗi cơ bắp có thể phát huy
hơn 95% sức mạnh.
Nói ngắn
gọn, thân thể của những người này đã trải qua biến hóa sinh hóa, có người biến
hóa sâu đến mức không thể coi là "con người" về mặt thể chất nữa,
tuyệt đối không thể dễ dàng chết như vậy.
Mà Giang Liên lại tàn sát họ dễ dàng như
cắt cỏ.
Cấp trên
chỉ biết bất lực nhìn, mỗi khi Giang Liên bước vào một căn phòng, sẽ có những
tiếng hét ớn lạnh và âm thanh vỡ cổ họng.
Một số
người cố gắng chống cự, bọn họ lưng tựa lưng, một tay cầm súng, một tay cầm tấm
chắn chống nổ, có tổ chức mà bắn một trận mưa đạn vào Giang Liên - những viên
đạn này không phải là đạn thông thường, mà là hợp kim nhiệt độ cao hơn 1.000
độ, sau khi va vào cơ thể sẽ lập tức tiết ra chất lỏng có nhiệt độ cực
thấp khiến chúng nhanh chóng hạ nhiệt.
Cứ như
vậy, cho dù lớp vỏ biến dị có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại loại đạn
này.
—— Nếu Giang Liên là một dị nhân bình thường,
thì gần như không thể sống sót sau cuộc
tấn công kín kẽ như vậy.
Nhưng hắn
không phải.
Chỉ nhìn
thấy một xúc tu trượt vào cơ thể của một người trong số họ, trong vòng hai
giây, đầu của người đó nổ tung như một con hải quỳ, vô số xúc tu điên cuồng
quằn quại như sôi sục.
Chỉ nghe
thấy tiếng răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Nhiều âm thanh chói tai vang lên,
sương máu tràn ngập không trung, đầu của những người xung quanh đều bị xúc tu
đập nát.
Nhìn cảnh
này, sắc mặt của đám người cao tầng thay đổi dữ dội.
——Bọn họ
vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Giang Liên.
Không
chần chừ nữa, mùi hương của Chu Giảo phải được triển khai càng sớm càng tốt để
đối phó với Giang Liên.
Nghĩ đến
đây, cao tầng đóng sập màn hình giám sát lại.
Vì vậy,
bọn họ không thấy, sau khi người đàn ông bẻ gãy cổ những người khác xong, hắn
cứng ngắc quay cái đầu giống như hải quỳ của mình để nhìn ra ngoài .
"Thơm
quá. . . thơm quá..." Người nọ lẩm bẩm, “Thơm quá, thơm quá, thơm quá, cô
ta thơm quá...”
Ánh mắt
Giang Liên lập tức trở nên cực kỳ lạnh lẽo đáng sợ, lạnh lùng nói:
“—— Ngươi
cũng dám mơ ước cô ấy sao?”
Lời vừa
nói xong, toàn bộ xương cốt của gã đều nhô ra khỏi da thịt, phảng phất có một
cỗ lực lượng kinh khủng đang đem xương cốt của gã bức bách rời khỏi thân thể,
máu thịt khớp xương đều bị xé rách thành từng tấc.
Người nọ
thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì toàn bộ xương cốt đều biến mất, hóa
thành một mảnh da người mỏng rơi xuống đất.
Cùng lúc
đó, Chu Giảo có chút buồn chán chờ đợi bên ngoài.
Trên đống
rác vô tận, cô nhìn thấy một bảng hiệu ánh sáng của Cơ đốc giáo với Chúa Giê-su
làm bằng ống đèn neon.
Cô muốn
cười, nhưng không thể.
Ở thành
phố chết tiệt này, ngay cả Chúa Giêsu bị đóng đinh cũng được tạo thành từ các
ống đèn neon từ các hộp đêm.
Có lẽ,
đích đến cuối cùng của cô là nằm trong bãi rác như Chúa Giêsu này.
Có lẽ,
kết cục của cô còn thê thảm hơn.
Chu Giảo
là một người có ý chí kiên định.
Từ lúc
phát hiện ra bộ mặt thật của Giang Liên, cô đã biết mục đích của mình là gì.
--Sống
sót.
Cô muốn
tồn tại trong tay của con quái vật này.
Nhưng cô
vì sống sót, sẽ phải hợp tác với công ty ư?
Một bên
là quái vật ăn thịt người, còn bên kia là thủ đô ăn thịt người.
Ai sẽ
thực sự làm tổn thương cô?
Cô nên
chĩa mũi kiếm vào ai đây?
Trong vài
phút, Chu Giảo bất động nhìn Chúa Giê-su trong bãi rác.
Không
biết đã trôi qua bao lâu — có lẽ chỉ vài giây sau, một tia sáng bạc lóe lên
trong mắt cô, cô gửi một tin nhắn cho Tạ Việt Trạch.
[Tôi sẵn
sàng hợp tác với cậu, nhưng cậu phải đưa ra đủ điều kiện thuận lợi. ]
Hai phút
sau, có tin nhắn phản hồi: [Một tuần sau, tám giờ tối, đưa Giang Liên đến bến
tàu số 7. Chúng tôi đang đợi cô ở đó. Sau đó, chúng tôi sẽ chuyển 50 triệu yên
mới vào thẻ của cô, số tiền này đủ để cô sống mười kiếp mà không cần lo lắng. ]
Chu Giảo hơi
nhướng mày khi nhìn tin nhắn.
Lúc này,
trên người cô có một sức nặng lạnh lẽo, sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo
—— Giang Liên đi đến sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô,
nặng nề mút lấy.
Chu Giảo
ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đồng tử hơi co lại - Giang Liên đã giết người.
Giờ khắc
này, cô rốt cục hạ quyết tâm.
Đúng vậy,
từ trước đến nay chỉ có Giang Liên mới khiến cô cảm thấy hưng phấn khó tả.
Cô rất rõ
ràng, chỉ có Giang Liên mới có thể cho cô kích động như vậy.
Nhưng cô
không thể để Giang Liên bóp cổ mình cả đời chỉ vì một kích thích hão huyền nào
đó.
Hợp tác
với công ty chẳng khác nào đi lột da cọp.
Nhưng
không thử thì làm sao biết được cuối cùng ai sẽ lấy được tấm da hổ đó?
Lúc này,
lỗ tai cô hơi tê dại, hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt của Giang Liên phả vào tai khiến
cô rùng mình một cái.
Hắn hỏi:
“...Chứng đói khát đụng chạm, là gì?”
Chu Giảo:
“…”
Chết
tiệt, suýt chút nữa đã quên mất.