Diệp Doanh Như sau khi được cha mẹ thiếu niên kia đưa về nhà mới nhận ra rằng đây là nhà cũ của Đỗ gia, đừng hỏi sao cô biết, trong đầu tự hiện ra thông tin thôi, lúc này đây trong lòng Diệp Doanh Như cũng rất loạn, chỉ mong là trùng hợp thôi.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, nghiêng đầu hỏi thiếu niên kia: "Ực.. Anh tên gì vậy?"
"Đỗ Mạc Viễn." câu trả lời của hắn không nằm ngoài dự tính của cô, tên này quả thật là vị nam xứng ngu si kia à đâu si tình kia.
Đối lập giữa Đỗ Mạc Viễn trưởng thành, Đỗ Mạc Viễn thiếu niên nhìn trông rất đáng yêu, dễ bảo chả khác gì một bé shiba cả. Thật ra gu cô là "Shiba Inu", nhưng cuộc đời trước và sau khi xuyên thư của cô toàn gặp phải loại gì không đâu, Shiba Inu của cô thì chả thèm xuất hiện mà mấy anh tổng tài lạnh lùng thì rầm rầm xuất hiện, mang khuôn mặt điển trai nhưng cứ giữ thái độ lạnh như băng thì ai thích cho nổi.
Nghĩ đến đây Diệp Doanh Như vội vã quay mặt đi để che giấu nước mắt đang chuẩn bị rơi của mình, quá đau thương rồi, tại sao cô lại không gặp được một người bạn trai nào như Dư Hoài hay Sasahara chứ, đã thế xuyên vào quyển truyện tổng tài.. Nỗi đau nhân hai.
Hành động này trong mắt bố mẹ Đỗ Mạc Viễn liền trở thành đứa trẻ không nhà, đáng thương, lần đầu nhận được thân tình cảm động đến phát khóc.
Nhưng sao Đỗ Mạc Viễn lại có thay đổi lớn đến như vậy cơ chứ? Đúng là thời gian có thể thay đổi một người nhưng mà thay đổi quá lớn như vậy cũng quá kỳ lạ đi. Hay là đây chỉ là một bộ mặt mà Đỗ Mạc Viễn muốn cô thấy, chắc không phải đâu.. Cô bị ảo truyện quá rồi.
Dọn vào Đỗ gia, Diệp Doanh Như cũng không có cảm giác gì cả, dù sao cô là người "đã trải qua chuyện lớn" mà. Mọi người trong nhà cũng khá "thân thiện" trước mặt cô, nhưng sau lưng không ngừng ghen tị và hâm mộ cô vì một lần may mắn mà trở thành con gái nuôi của Đỗ gia.
Mẹ Đỗ Mạc Viễn, nhiều lần hỏi cô có muốn làm tiệc ra mắt gì đó không, nhưng Diệp Doanh Như từ chối, cô biết bản thân sẽ nhanh chóng thoát ly khỏi đây, với cả giao lưu với mấy tiểu thư, thiếu gia nhà giàu cô không thích, quá phiền phức dù sao cô cũng chỉ là con gái nuôi bọn họ sẽ khinh thường cô, thậm chí ác độc hơn sẽ nói cô là "con riêng" nói chung là cô không hợp với giới thượng lưu này.
Vì cả hai bên đều không rõ tuổi thật của cô nên Đỗ phụ liền tìm một trường tiểu học muốn nhét cô vào. Diệp Doanh Như cũng chỉ ngoan ngoãn nghe theo không phản đối, tiểu học thôi mà đâu làm khó được cô. Nhìn xem cô sẽ trở thành một học bá để thỏa mãn ước mơ ngày nhỏ.
Nghĩ là làm ngay kỳ thi đầu tiên Diệp Doanh Như đã đứng đầu lớp với điểm số tuyệt đối. Đỗ mẫu còn mang chuyện này ra khoe khoang một hồi với mấy vị phu nhân khác, ngay cả Đỗ Mạc Viễn cũng xoa đầu khen cô thông minh giống hắn.
Phản ứng của Diệp Doanh Như lúc nghe Đỗ Mạc Viễn khen cô kiểu: "Ngươi chắc là ta thông minh giống ngươi chứ? Có lầm không? Là thông minh hơn ngươi mới đúng." làm Đỗ Mạc Viễn và Đỗ gia được một trận cười.
Tính ra vị Đỗ Mạc Viễn này khiến Diệp Doanh Như rất thích, thông minh, giỏi thể thao, chiều chuộng, nghe lời cô đã thế khi biết cô thích tóc ngắn giống mấy anh trong manga, Đỗ Mạc Viễn liền cắt y hệt làm Diệp Doanh Như khoảng thời gian ấy rất dính hắn. Liếm mặt nào!
Tất nhiên phải dính rồi, mỹ nam ở trước mặt không mlem thì thật có lỗi với bản thân cô. Lại nghĩ tới Đỗ Mạc Viễn trong tương lai, cảm xúc của Diệp Doanh Như liền hạ xuống, thấy thế Đỗ Mạc Viễn liền lên tiếng hỏi thăm cô: "Tiểu Vũ sao vậy? Là ai ăn hiếp em sao? Nói đi có anh ở, anh sẽ đánh bọn họ đến khi em hết giận thì thôi."
Lưỡng lự không biết có nên nói cho Đỗ Mạc Viễn nghe ý tưởng trong lòng không, nghĩ lại kỳ thực cũng không cần thiết lắm. Thấy Diệp Doanh Như lại vui vẻ lên Đỗ Mạc Viễn cũng không hỏi nữa.
Từ khi về đến đây, Diệp Doanh Như thường sẽ ngủ với Đỗ Mạc Viễn vì lí do cô không tiện hoạt động. Nghĩ đến hai cái chân què của cô, Diệp Doanh Như lại lần nữa khóc trong vô thức, điều này khiến mọi người lại lần nữa cảm thấy cô thật đáng thương.
Mà kể ra cũng lạ, Đỗ Mạc Viễn lúc này với Đỗ Mạc Viễn lúc bị bắt cóc thật khác xa, vị bị bắt cóc kia thì mít ướt còn vị này thì khá sáng chói năng động. Nhưng dù sao cô cũng thích vị của hiện tại hơn. Tất nhiên hai Đỗ Mạc Viễn trên khác hoàn toàn so với người trong tiểu thuyết.
Đỗ Mạc Viễn mà cô gặp lúc xuyên thư thì tăm tối, ngu si, mà cô cũng chưa bao giờ thấy bố mẹ hắn cả. Chả nhẽ hai người này sẽ "bye bye" sớm với Đỗ Mạc Viễn rồi sau đó cả Đỗ gia ghét bỏ hắn, rồi hành hạ các thứ bla bla khiến tâm lý hắn vặn vẹo, u tối. Sau đó một ánh sáng xuất hiện trong cuộc đời thiếu niên đang "trầm cảm" đó là nữ chính Hướng Y Ca của chúng ta, rồi nam xứng cảm động, đang muốn hạnh phúc vui vẻ với nữ chính thì nữ chính biến mất rồi.. Phiền quá không nghĩ nữa.
Mô típ cũ là thế còn cốt truyện như nào thì tác giả không nói rõ lí do Đỗ Mạc Viễn say mê Hướng Y Ca, cũng bởi tình tiết này cô đã spam rất nhiều với tác giả là viết quá ngượng ngạo rồi.
Mà hệ thống nhà cô đâu nhỉ? Lâu rồi không thấy mặt mũi đâu cả, vậy cô còn cần hoàn thành nhiệm vụ không?
Đã ba năm kể từ ngày bị bắt cóc đó, Diệp Doanh Như rất thích cảm giác ở bên Đỗ Mạc Viễn nhưng dạo gần đây cô cảm giác bất an trong người rất nhiều
Đang suy nghĩ vẩn vơ về vô số điều thì Đỗ Mạc Viễn xuất hiện hỏi cô: "Muốn đi chơi không? Anh cõng Vũ đi chơi nhé?"
"Được nha, anh thật tốt." aaaa Thích Đỗ Mạc Viễn này quá, ước gì cứ như thế này thì tốt.
Diệp Doanh Như trèo lên lưng Đỗ Mạc Viễn để hắn cõng mình đi loanh quanh. Không hiểu sao do "căng da bụng, chùng da mắt" hay sao ý mà đi được có một lúc Diệp Doanh Như đã thiếp đi rồi.
Đúng lúc đang mơ mơ màng màng thì Diệp Doanh Như cảm thấy bản thân như đang bay lên vậy, cô mở to mắt ra nhìn thì.. đậu móa đúng là cô đang bay thật mà vị trí cô đang sắp rơi xuống là một cái hồ bơi dành cho người lớn.
Diệp Doanh Như hoảng loạn vô cùng, Đỗ Mạc Viễn ơi Đỗ Mạc Viễn lần nào Diệp Doanh Như cô cũng đều bị hắn gián tiếp hay trực tiếp làm hại cái mạng nhỏ này.
Nhưng cô nhận ra Đỗ Mạc Viễn của cô đang bò lại về phía cô một cách bất lực còn có sự hiện diện của một số cá thể khác, họ đứng trên bờ nói gì đó với vẻ mặt hung ác, không cho Đỗ Mạc Viễn cứu cô, vẫy vùng trong nước một lúc Diệp Doanh Như liền từ bỏ.. Biết sao bây giờ, cả hai chân của cô đều đang bị thương mà, có muốn cũng đâu làm được gì.
Trước khi mất đi ý thức cô thấy tụi nhỏ hỗn xược kia sợ hãi chạy toáng loạn, còn Đỗ Mạc Viễn đang xông về phía cô, cố vớt cô lên. Thôi kệ trước khi chết làm chút điều tốt vậy.
Diệp Doanh Như bắt đầu khuyên Đỗ Mạc Viễn như những nữ chính xuyên thư khác hay làm: "Nhớ phải.. làm người tốt đó.. Chúng ta.. sẽ còn gặp lại.." nói thôi cũng mất nhiều sức thật, cũng may là nói hết được ý chính, cô không biết có hiệu quả không nhưng ít nhất cô đã làm điều đó rồi.
"TIỂU VŨ!" Đỗ Mạc Viễn hét lên một cách thống khổ, nước mắt từ từ lăn xuống gò má, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người chết trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên cảm thấy thống khổ như vậy.. Là tại hắn.. Tất cả là tại hắn mà ra.. Hắn muốn báo thù.. Nhưng.. Có lẽ người đó không muốn hắn trở nên như này.. Người đó đã nói sẽ gặp lại.. Hắn tin! Rồi hắn và Tiểu Vũ sẽ gặp lại nhau, hắn nguyện ý chờ cô.
Đỗ Mạc Viễn hận bọn người kia cũng hận chính bản thân mình vô dụng, hắn khiến Vũ của hắn bị bắt cóc cùng hắn, khiến cô bị thương giờ đến tính mạng của cô cũng là một tay hắn gây lên.
Hắn muốn tỏa nắng như Vũ nói nhưng làm ơn hãy cho hắn ích kỷ đôi chút, hắn phải báo thù! Chỉ cần khi gặp lại Vũ không biết thì hắn vẫn là "người anh" mà cô thích nhất.
[Độ hắc hóa: 45%]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT