Cửa mở ra, hai tên bắt cóc đi vào một trong hai tên đó nói: "Thấy chưa tôi đã bảo rồi, anh lo cái gì? Bọn nó còn đang ngủ say kia kìa."

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn.. Khoan đã!"

Diệp Doanh Như cảm thấy hình như tên đó phát hiện ra cái cửa sổ, nên cô thì thầm bên tai thiếu niên: "Khi nào tôi bảo 'một' thì phải chạy ngay không được quay lại, hiểu chưa?" cô thừa khả năng một mình chạy trốn, nhưng cô không làm việc đó, cô không muốn bản thân cắn rứt lương tâm, cũng không muốn khiến một đứa trẻ vô tội gặp nguy hiểm, có vẻ cô cũng có đặc điểm giống nữ chính đó là không khoanh tay đứng nhìn một tội ác nào đó đang được thực hiện trước mắt, có một tâm hồn luôn hướng về chính nghĩa.

Thấy đối phương ngật đầu, Diệp Doanh Như giả bộ mới tỉnh ngủ ngồi dậy, cô còn rất chuyên nghiệp mà rụi mắt mấy cái: "Đây là đâu?"

Nghe thấy tiếng của Diệp Doanh Như, hai tên bắt cóc liền dời hết chú ý lên người cô: "Nhóc con còn nhớ số điện thoại của cha mẹ không?" giờ đây hắn sử dụng giọng nói vô cùng dịu dàng, khác với hồi nãy nếu không phải bị hắn tát mấy cái thì Diệp Doanh Như thề là sẽ tin hắn là một người không dùng bạo lực để nói chuyện.

"Cháu nhớ mà.. Chú cúi xuống đi cháu nói cho mà nghe."

Nghe vậy tên bắt cóc không phòng bị mà ngồi xuống còn một tên khác sau nhận được điện thoại nên đã ra ngoài rồi.

"09851xxxx."

Trong lúc tên bắt cóc đang chăm chú nghe cô nói thì thiếu niên kia nhanh chân chạy vòng ra phía sau.

Nghe thấy tiếng động đằng sau Diệp Doanh Như không chút lưu tình mà đâm vào hai con mắt của tên bắt cóc, hắn ta la to lên khiến tên còn lại chú ý nhưng Diệp Doanh Như lúc này không quá để ý vì giờ trong đầu cô chỉ có thể nghĩ phải chạy thật nhanh, thật nhanh về phía trước.

Chính là định luật vấp ngã khi đang chạy trốn lại rơi xuống đầu cô, Diệp Doanh Như ngã một cái thật mạnh xuống đất, phía dưới là một sườn dốc, cũng may nó không cao, lăn một tý là hết dốc rồi, tuy tay chân đều bị trầy xước nhưng cô không chần chừ lâu mà ngồi dậy liền, vác theo cái thân thể yếu đuối đau nhức này chạy tiếp.

Đang lúc kiệt sức thì cả cơ thể của cô bay lên như được một ai đó nhấc bổng vậy, cứ nghĩ là hai tên bắt cóc nên cô vùng vẫy dữ dội nhưng không đấy là thiếu niên kia.. Hắn quay lại cứu cô.. Cảm động quá đi huhu.

May mắn không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình luôn mang vận xui nên cô nhanh chóng tìm được đường ra khỏi khu rừng và bắt gặp một chiếc xe cảnh sát đang đi tuần, thoát một kiếp nạn.

Nhưng để đổi lấy cái sự may mắn đó mà hai chân của Diệp Doanh Như đã bị thương nặng, đừng hỏi sao bị thương vì chỉ cần tác giả bảo ngươi bị thương thì dù mặt đất có bằng phẳng thế nào ngươi cũng sẽ ngã thôi.

Ở đồn cảnh sát.

Diệp Doanh Như nhìn hai chân được băng bó gắt gao của mình lại nhìn thiếu niên mặt đầy nước mắt miệng lẩm bẩm tự trách.

Cô mới là người bị thương ok? Cô không khóc thì thôi hắn khóc quái gì? Lại không phải nữ chính tiểu bạch thỏ trong tổng tài văn, khóc thì cô không bị thương nữa à?

"Anh đừng có khóc nữa được không? Phiền hay không à?"

"Đều tại anh.. Tại anh không bảo vệ tốt em nên em mới bị thương.. Nếu như anh không.." trong lúc chạy trốn Diệp Doanh Như không phải té một lần mà tận ba bốn lần gì đó, và nguyên nhân dẫn đến cái ngã hầu hết đều là nhờ vị thiếu niên hậu đậu này. Cô cũng không định trách cậu ta, dù sao cũng có thể chữa được mà, cô không lo. Vả lại không phải mỗi mình cô bị thương, thiếu niên kia cũng vậy bất quá không nặng như cô thôi.

"Được rồi, chân anh cũng bị thương coi như huề nhau nhau?"

"Nhưng mà.."

"Không nhưng nhị gì cả!"

"Ò.."

Nhìn thiếu niên bỗng trở lên ỉu xìu xuống, không nói gì, rơi nước mắt, Diệp Doanh Như chỉ cảm thấy cạn lời mà thôi.

"Nếu tự trách vậy anh ôm em đi.. Em mệt quá rồi.." nói xong Diệp Doanh Như ngồi lên đùi thiếu niên, tìm một vị trí thoải mái rồi úp mặt vào ngực hắn, nhắm mắt ngủ.

Thân thể bé nhỏ này của cô mới có sáu tuổi, mà thiếu niên đã chín, mười tuổi rồi đúng là tuổi lớn sức chịu lớn không như cô, cảm giác đau nhức truyền khắp cơ thể, Diệp Doanh Như giờ khắc này chỉ muốn nhắm mắt và ngủ cho thỏa thích thôi.

Mà nói cũng cáu rõ ràng cả hai đều bị ngã vậy mà hắn chỉ bị trầy xước có tý mà cô thì ngã đúng chỗ có thủy tinh, đâm đâu không đâm lại đâm đúng miệng vết thương cũ, đau đớn nhân hai.

Trước khi ngủ Diệp Doanh Như loáng thoáng nghe được thiếu niên hỏi: "Ngươi tên gì?"

Vì quá buồn ngủ nên Diệp Doanh Như bịa bừa ra một cái tên: "Tiểu Vũ" cơn gió nhỏ, nhẹ nhàng thổi qua rồi nhanh chóng biến mất tựa như chúng ta vậy, sau hôm nay đường ai nấy đi.

Trong mơ Diệp Doanh Như thấy bản thân hồi nhỏ, cô thấy mình cũng bị bắt cóc nhưng cô không được may mắn như bây giờ, bị đánh bị hành hạ liên tục hai ngày đến khi kiệt sức vẫn không thể chống trả lại. Lúc đó cô không hiểu sao bản thân lại giúp một người khác chạy thoát bằng cửa sổ và ở lại chịu đòn, tới khi được cứu cô cũng đã trong cơn hấp hối.

Tỉnh lại thì chỉ có một mình ở phòng bệnh, được đưa về nhà nhưng phát hiện ra cái nhà mà cô mong muốn trở về đã không còn là căn nhà có thể chứa chấp cô.

Cô không phải con ruột của họ, họ đưa cô về cha mẹ ruột, cha mẹ ruột không yêu cô, hoặc là họ không biết nên đối xử với đứa con gái bị bắt cóc về như thế nào, nên họ bỏ cô sang một bên, cả ngày chỉ biết đưa tiền cho cô, thích làm gì thì làm, thích thì thích thật nhưng một đứa bé sau khi gặp loại chuyện khủng khiếp này cần tiền sao?

Sau đó chỉ có ký ức chịu làm bạn với cô. Di chứng sau khi bị bắt cóc, bị bỏ sang một bên khiến tâm lý cô ngày càng vặn vẹo, u ám, cả ngày chỉ như một con điên ngồi ở góc phòng.

Đến khi cha mẹ ruột phát hiện thì đã quá muộn, họ mời rất nhiều chuyên gia tâm lý tới nhưng đều vô dụng. Sau này nhờ phát hiện ra điều thú vị ở cờ vua nên cô mới từ từ bước ra khỏi thế giới riêng, một phần khác cũng nhờ bác sĩ tâm lý đã cố hết sức đưa cô ra ngoài ánh sáng.. Cuộc đời tươi đẹp vừa mới bắt đầu đã bị vùi lấp ở cái tuổi 28 ấy.

Tỉnh dậy khỏi giấc mơ Diệp Doanh Như chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, giấc mơ chân thực đến đáng sợ, nếu như giấc mơ ấy là thật, vậy cuộc sống trước khi gặp hệ thống của cô là giả sao? Khó chịu quá, tại sao lại phức tạp như vậy? Diệp Doanh Như đưa hai tay lên vò đầu, bỗng cô nhận thấy bên cạnh có chút nặng, quay ra nhìn mới thấy thì ra là tên nhóc kia đang nằm ngủ ở bên cạnh cô. Cảm giác này.. Thật yên bình làm sao, không có phiền não khổ sở của cuộc đời trước không có những thứ âm thanh chói tai ấy.. Thật là muốn sống ở giây phút này mãi mãi..

Thiếu niên kia lúc này cũng đã tỉnh, hắn cũng nhận ra cô đã dậy liền vui vẻ chạy nhanh gọi bác sĩ tới, kiểm tra một hồi lâu cô mới được tha. Diệp Doanh Như mệt mỏi ngã vào chiếc giường cứng nhắc của bệnh viện, hận cuộc đời.

Lúc này xuất hiện một cặp vợ chồng trẻ, chưa kịp định hình thì hai người họ đã dồn dập hỏi cô về thông tin cá nhân. Nhưng cô cũng chỉ có thể ậm ừ trả lời được tên và tuổi thôi, cô không có một tý ký ức nào thân thể này.

Sau khi nói như vậy, họ liền dùng một ánh mắt tràn đầy thương cảm nhìn Diệp Doanh Như, người phụ nữ khóc lóc bảo cảm ơn cô và sẽ nhận cô làm con nuôi để báo đáp ân tình này. Diệp Doanh Như cũng không làm kiêu mà nhận luôn. Đùa, tới một nơi xa lạ với thân hình nhỏ bé, hệ thống thì không và ký ức cũng không, cô mà từ chối có mà vào trại trẻ mồ côi chơi à? Miếng mồi ngon đương nhiên phải đớp luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play