Lần nữa mở mắt, Diệp Doanh Như thấy bản thân đã quay về hiện đại, cô đưa mắt đánh giá tình hình xung quanh. Vẫn là căn phòng trước khi mất ý thức, vẫn là chiếc giường ngủ thường ngày cô nằm, mọi thứ dường như chẳng thay đổi gì. Thứ duy nhất khác là bên cạnh cô có một người lạ.
Diệp Doanh Như cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô không kiên nhẫn đánh thức người bên cạnh dậy.
Hướng Y Ca mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy cô liền vui vẻ mở miệng định nói gì nhưng bị Diệp Doanh Như nhanh chóng chặn họng lại: "Cút!"
"Chị.."
"Tôi kêu cô cút, cô không nghe rõ sao?" Diệp Doanh Như nói một cách khó chịu.
Hướng Y Ca lần này im lặng, chậm rãi thu thập đồ vật rồi rời khỏi phòng ngủ. Chỉ là ánh mắt của cô ta nhìn cô có chút đượm buồn.
Đợi Hướng Y Ca rời đi, Diệp Doanh Như mệt mỏi nhắm mắt lại.
[Ký chủ.. ngài đang suy nghĩ về chuyện gì vậy? ]
Không phải ngươi đọc được suy nghĩ sao? Mất công hỏi ta làm gì.
[Thật ra dạo này tôi khá thiếu năng lượng nên là.. Công năng đó..]
Ban đầu ngươi nói ta với ngươi kết nối với nhau, sao bây giờ lại là nhờ năng lượng nên mới đọc được suy nghĩ của ta?
[Mấy lần trước vì chống đỡ giúp ký chủ nên tôi đã bỏ ra nhiều năng lượng để đánh đổi, giờ đây phải giảm tải bớt công năng tôi mới có thể trò chuyện như bình thường với ký chủ]
Diệp Doanh Như im lặng không nói gì một hồi lâu.
[Ký chủ? ]
Hệ thống..
[Tôi ở.]
Ngươi vô dụng quá.
[..] Là do nó muốn chắc? Nó cũng bất lực lắm, nhìn đồng bạn nó ai ai cũng chuyển chính thức mà nó vẫn kẹt ở đây làm một hệ thống thực tập.
Diệp Doanh Như hỏi tiếp: Ban đầu sao ngươi lại chọn ta làm người ký thác?
[Do linh hồn ký chủ phù hợp.] Hệ thống thành thật trả lời.
Thế nhiệm vụ của chúng ta là gì?
Từ đầu chí cuối cô không nhớ nổi bản thân mang nhiệm vụ gì, chỉ biết làm theo những gì hệ thống nói mà không hề hoài nghi, tại sao phải làm những nhiệm vụ kiểu thế?
[Thúc đẩy tiến độ cốt truyện..]
Chết rồi! Đến nó cũng nhận ra điều khác thường, nếu như thúc đẩy cốt truyện thì lí do gì phải mang một linh hồn khác xông vào thế giới này? Tại sao phải thúc đẩy cốt truyện? Nghe thật vô lý, đây rõ ràng không phải lí do nó và ký chủ đến thế giới này! Rốt cuộc tại sao lại là thúc đẩy cốt truyện? Chính nó cũng mơ hồ không biết rõ.
Chính ngươi cũng nhận ra rồi đúng không?
[Ký chủ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? ]
Đơn giản là cả ta và ngươi bị chơi rồi. Nếu ngươi rơi vào trạng thái ngủ đông sẽ tiết kiệm năng lượng hơn đúng không?
Dù không hiểu lý do gì Diệp Doanh Như hỏi vậy, nhưng hệ thống vẫn đáp: [Đúng!]
Làm sao để giúp ngươi khôi phục lại năng lượng?
[Sau khi ký chủ tỉnh lại ở khoảng thời gian này thì chỉ cần làm việc tốt có thể giúp tôi khôi phục năng lượng.]
Dù là ngủ đông nhưng khi ta hoàn thành nhiệm vụ ngươi vẫn nhận được năng lượng đúng không?
[Đúng vậy.]
Được rồi, ngươi cứ ngủ đông đi, việc còn lại ta có thể lo.
[Ký chủ..] Từ khi nào ký chủ nhà nó lại tốt đến thế, nó cảm động đến phát khóc rồi. Dù hệ thống không có tình cảm nhưng không ngại việc nó học tập cảm xúc của nhân loại.
Ngươi quá ồn ào và vướng chân, tốt nhất là nên ngủ đông đi. Việc của Mã Tiểu Y ta sẽ giải quyết.
Sau đó Diệp Doanh Như cưỡng chế lệnh hệ thống ngủ đông.
Hệ thống cứ thế không hiểu gì rơi vào màn đen.
Đầu được thanh tịnh, Diệp Doanh Như cũng không nghỉ ngơi nữa, cô biết chỉ cần bản thân rảnh rỗi thì sẽ phải suy nghĩ tới sự kiện kia. Cô phải nhanh chóng biến bản thân bận rộn tới nỗi không còn thời gian.
Điều đầu tiên Diệp Doanh Như làm là dọn ra khỏi căn nhà này. Cô cảm thấy sống dưới cùng một mái nhà với Hướng Y Ca quá khó thở đồng thời sẽ phải nhớ tới giấc mơ kia.
Cô sai người hầu dọn đồ tới căn hộ gần trường học của mình. Còn bản thân đi kiếm Hứa Mỹ Na.
* * *
Hứa Mỹ Na không hiểu sao bản thân rơi vào chỉ trích của dư luận chỉ vì bài viết của Diệp Doanh Như, cô ta hận Diệp Doanh Như đến chết. Vì tránh việc các bạn học bàn tán về mình, Hứa Mỹ Na đành nhốt mình trong ký túc xá không chịu đi học.
Trong khi ai cũng cười chê cô thì bạn cùng phòng Bùi An Nhi không như thế. Bùi An Nhi đối xử với cô như bình thường thậm chí còn né tránh chủ đề về vấn đề đó để tránh làm cô tổn thương. Vậy nên Hứa Mỹ Na ở trong ký túc xá còn tính là dễ chịu.
Trong lúc đang nghịch điện thoại, cửa phòng ký túc xá bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Hứa Mỹ Na chỉ nghĩ rằng Bùi An Nhi quên chìa khóa nên không phòng bị mà mở cửa ra.
Nhưng cửa vừa mở, Hứa Mỹ Na liền cảm thấy không ổn, thiếu nữ trước mặt cô là ai và..
Chưa kịp suy nghĩ thì một bàn tay mạnh mẽ bịt miệng cô lại, đẩy Hứa Mỹ Na vào phòng sau đó tiện tay khóa trái cửa phòng.
Lúc này đây Hứa Mỹ Na mới cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt cô hoảng loạn, cả người run cầm cập lên vì sợ, cô muốn mở miệng nói nhưng cô bị người kia bịt chặt miệng chỉ có thể phát ra những tiếng "ư.. ư".
Người kia đúng thật là Diệp Doanh Như. Cô không vội vàng mà thả Hứa Mỹ Na ra, vẫn giữ nguyên hành động đó, bịt miệng Hứa Mỹ Na, đè vào sát tường khiến Hứa Mỹ Na không hoạt động được.
Chứng kiến vẻ mặt hoang mang, sợ hãi của Hứa Mỹ Na đủ rồi, Diệp Doanh Như mới từ từ thả tự do cho cô.
Cảm thấy đối phương đã thả lỏng, Hứa Mỹ Na liền vội vàng hô to: "Cứu tôi!"
Nhưng dù cô hô hoán thế nào cũng không ai phản ứng cô.
Lúc này Hứa Mỹ Na vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cô.. Cô là ai? Cô muốn gì cũng được, làm ơn buông tha tôi đi."
Diệp Doanh Như cũng không lòng vòng nữa, mà vào thẳng vấn đề: "Ai là người giúp cô lấy laptop của Mã Tiểu Y, ai là người gợi ý cho cô rằng tác phẩm của Mã Tiểu Y sẽ nổi tiếng."
"Cô đang nói gì vậy, tác phẩm của Mã Tiểu Y? Đó rõ ràng là tác phẩm của tôi!"
Diệp Doanh Như cũng không có thời gian mà ngồi nghe Hứa Mỹ Na biện minh, cô một tát phiến qua đi. Một tát này của cô nói nhẹ không nhẹ nhưng lại cũng không phải quá nặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT