Đang còn choáng váng với hình tượng của nữ chính, Diệp Doanh Như không cẩn thận khiến Hướng Y Ca thành công lẻn vào phòng mình.
Thấy người cũng đã vào, Diệp Doanh Như không có lý gì lại đuổi ra.
Bên kia Hướng Y Ca vô cùng tự nhiên ngồi lên giường Diệp Doanh Như, không những thế còn kéo Diệp Doanh Như ngồi xuống bên cạnh.
Dù có chút mất tự nhiên nhưng Diệp Doanh Như cũng không phản đối.
Thấy vậy Hướng Y Ca cười càng tươi hơn, lúc này đây cô mới vào chủ để chính: "Chị, chị muốn bảo vệ Mã Tiểu Y sao?"
Nói rồi Hướng Y Ca giơ điện thoại của mình lên trước mặt Diệp Doanh Như. Bấy giờ Diệp Doanh Như mới biết bài viết của mình hot tới nỗi lên tới mấy trăm like cùng hàng nghìn bình luận và lượt share.
Hệ thống! Ta nghĩ ta sắp thành người nổi tiếng rồi.
[Vốn ban đầu nguyên chủ đã mấy mấy trăm người theo dõi, vậy nên bài viết của ký chủ có lượt tương tác cao cũng là dễ hiểu.]
Biết rõ là vậy nhưng trong lòng cô vẫn hưng phấn vì bài viết hot, bất qua bây giờ không phải là lúc để vui vẻ, Diệp Doanh Như bày ra vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nói: "Không phải chuyện của cô."
Sự lạnh nhạt của Diệp Doanh Như cũng không dập tắt được ngọn lửa nhiệt tình của Hướng Y Ca: "Nếu chị đã lên tiếng thì em sẽ hỗ trợ chị hết mình, em có rất nhiều tin tức xấu cùng thông tin các mối quan hệ của Hứa Mỹ Na, nếu chị không ngại em có thể gửi thông tin cho chị xem."
Diệp Doanh Như nhíu chặt mày lại. Nữ chính một hai lần không đi theo thiết lập ban đầu cô cũng không để tâm nhưng mà việc này thật sự ngày càng kỳ lạ.
Cốt truyện cùng thiết lập tính cách của các nhân vật chính Diệp Doanh Như có được là do hệ thống gửi dữ liệu cho cô. Nhưng nam phụ đi sai đường, nữ chính đi sai hướng khiến cô cảm thấy có chút không khỏe trong người.
Cô không nghĩ bản thân có thể thân thiết với nữ chính và ngược lại.
Dù nếu có nữ chính giúp có thể giải quyết nhanh chóng nhưng cô tôn trọng cảm xúc của bản thân nên đã từ chối.
Đối mặt với nữ chính Diệp Doanh Như luôn cảm thấy có một cảm xúc thất thường trong lồng ngực.. Là của cô hay của người ấy?
Đè nén cảm giác không khỏe, Diệp Doanh Như vẫn giữ khuôn mặt xa cách ấy đáp: "Nếu như hôm nay cô đến tìm tôi vì chuyện này thì có thể đi rồi."
Nghe vậy Hướng Y Ca có chút đau lòng cúi đầu xuống, cô có chút nghẹn ngào nói: "Chị.. Chị có nhớ ngày xưa lúc mà..".
Truyện Đam MỹCó lẽ Hướng Y Ca tìm tới Diệp Doanh Như là vì vấn đề này, vụ Mã Tiểu Y chắc qua chỉ là dạo đầu để cô buông lỏng cảnh giác thôi.
Diệp Doanh Như cười lạnh một cái.
Không đợi Hướng Y Ca nói tiếp, Diệp Doanh Như đã vội vàng chặn lời: "Tôi không nhớ gì cả, đến lúc cô nên rời khỏi đây rồi đó."
Cứ tưởng bản thân cương ngạnh như thế có thể đuổi Hướng Y Ca đi nhưng lần này Hướng Y Ca lại hành động một cách rất khác.
Nhân lúc Diệp Doanh Như không chú ý, Hướng Y Ca nhanh chóng đè Diệp Doanh Như nằm xuống. Đi kèm với hành động thô bạo đó là một hồi chuông cảnh báo của hệ thống.
[Phát hiện nguy hiểm.]
[Phát hiện nguy hiểm.]
[Phát hiện nguy hiểm.]
[Bắt đầu khởi động chương trình bảo vệ.]
[Năng lượng không đủ.]
[Khởi động thất bại.]
[Không phát hiện tính mạng nguy hiểm.]
[Kết thúc báo động.]
"HƯỚNG Y CA! Cô làm gì vậy?"
Dứt lời một dòng nước xa lạ bị Hướng Y Ca mạnh mẽ rót vào.
Diệp Doanh Như không muốn uống nhưng với tư thế này cô không thể nhổ ra được.
HỆ THỐNG! CỨU TA!
Sau khi tiếp xúc với thứ nước Hướng Y Ca rót, Diệp Doanh Như chìm vào hôn mê, trước khi hoàn toàn mất hết tỉnh táo Diệp Doanh Như nghe thấy đối phương nói.
"Chị, em xin lỗi, nhưng mà tất cả vì tốt cho chị thôi, mong chị hiểu cho em."
Lần nữa tỉnh dậy, Diệp Doanh Như thấy bản thân đang lơ lửng giữa một khoảng không gian xa lạ.
Bỗng, trước mặt cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh tựa như cuộn phim chạy ra.
"Cái quái gì thế này."
Tựa như lúc trước, Diệp Doanh Như thấy hình ảnh bản thân mình hồi bé bị bắt cóc, rồi lại như thước phim dài tập trình chiếu cuộc đời sau đó. Nó ăn khớp với nhật ký cô tìm được một cách lạ thường nhưng thứ kỳ lạ duy nhất ở đây là tình cảm giữa Diệp Doanh Như và Hướng Y Ca.
Đối với những ký ức này Diệp Doanh Như chỉ có chút cảm thấy thân quen còn lại nó xa lạ một cách khó hiểu.
Hướng Y Ca rốt cuộc đang làm trò gì, những đoạn ký ức này lại là của ai? Cô là ai?
Diệp Doanh Như khó chịu ôm đầu khụyu chân xuống. Bỗng một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của cô.
"Chúng ta cần nhanh chóng lựa chọn một đứa nếu không cả nơi này đều sẽ bị phá hủy."
Giọng nói quen thuộc này.. Cảm giác như đã được nghe ở đâu.
Diệp Doanh Như vội vàng ngước mắt lên, trước mặt cô là một chiếc ti vi to lớn đang chiếu cảnh tượng một người đàn ông với mái tóc bạc đang nghiêm nghị bàn bạc với những người khác. Còn cô đang đứng ở một nơi không xa chứng kiến.
Người đàn ông tựa như không phát hiện cô, tiếp tục nói: "Thập nhất có chút.. sợ rằng không chống đỡ nổi.."
Một người khác chen vào: "Thập bát không phải một sự lựa chọn hoàn hảo, nếu bà ta đã lại hai thứ đó thì tại sao chúng ta không kết hợp chúng lại thành một? Đừng nhìn hai đứa nó còn nhỏ mà nhân từ, chính bà ta tạo ra việc này thì chúng nó phải thay thế bà ta giải quyết."
Lời vừa dứt một vị khác đã kịch liệt phản đối: "Ngươi điên rồi! Hai thứ đó mà kết hợp thì đừng mong cứu được nơi này nữa."
Họ đang nói gì vậy?
Chưa kịp hiểu ra vấn đề, cảnh đã bị chuyển.
Cô thấy bản thân ôm lấy một vị thiếu nữ mang khuôn mặt giống hệt Hướng Y Ca khóc lóc nói: "Không được rồi thập bát, họ định sử dụng chúng ta, phải chạy thôi, nếu ở lại chúng ta sẽ chết như mẹ."
Người được gọi là thập bát cũng hoảng sợ nhìn cô: "Không thể nào? Chị đang nói gì vậy thập nhị, nơi này không thể chạy, các trưởng lão tốt như vậy, chắc chắn không làm ra chuyện đó đâu."
Cô lúc này, à không chính xác là thập nhị lúc này không nghe em gái nói nữa, cô mạnh mẽ kéo thập bát chạy vào một khu rừng u ám.
Thập bát sợ hãi chạy theo sau, không ngừng khóc lóc cầu xin cô: "Chị, không cần.. bỏ em ra.. Em phải ở lại đây.."
Thập nhị sốt ruột càng ngày càng chạy nhanh hơn, nhưng vị kia có lẽ đã nhận ra việc hai chị em chạy trốn nên đã nhanh chóng sai người bắt lại.
Hai người một lần nữa bị đưa về căn phòng kia.
Xem đến đây, Diệp Doanh Như mới nhớ ra mấy vị kia chẳng phải người trong cô nhi viện lúc trước của cô ư? Chuyện này là thế nào? Họ định làm gì? Cảm giác bất an khiến Diệp Doanh Như khó thở.
Không đợi cô bình tĩnh lại, màn hình lại chuyển cảnh tới một tế đàn mang hơi hướng cổ xưa. Xung quanh tế đàn là những cây cột dựng thẳng đứng, ngọn lửa bốc cháy ngay giữa trung tâm, cô thấy những kẻ xa lạ đang chùm kín mặt vây quanh ngọn lửa. Họ đang đọc một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Bấy giờ Diệp Doanh Như mới phát hiện thập nhị đang ngồi trong đống lửa, từ từ bị lửa gặm nhấm, cô không khóc không nháo, chỉ bình tĩnh nhìn đám người đang vây quanh mình.
Lúc này đây màn hình chợt tối lại, nhưng vài giây sau nó lại sáng lên. Không còn cảnh tượng thiêu cháy kia nữa, mà là cảnh tượng một đứa bé bị hành hạ dã man, dần dần có nhiều hình ảnh như thế hiện ra. Diệp Doanh Như biết tất cả đều cùng một người, là vị thập nhị kia cũng có thể chính là Diệp Doanh Như gốc.
Oán niệm tích tụ ngày càng dày đặc, cảm giác khó chịu, đầu óc mơ màng, vị thiếu nữ từng bước thoát khỏi sợi xích trói buộc mình hàng nghìn năm.
Tại sao? Tại sao mọi đau khổ chỉ có một mình cô phải gánh nhận? Bất công! Thống khổ! Hận!
Một kiếp lại một kiếp trôi qua, thập nhị không biết đã trải qua bao nhiêu lần thống khổ từ những kiếp đó.
Đến kiếp thứ mười sáu, cuối cùng thập nhị cũng nhận ra thì ra bản thân chỉ là con tốt trong ván cờ này mà thôi. Mà cuộc trò chuyện cô nghe thấy chẳng qua là thứ mà các vị trưởng lão muốn cô nghe thấy. Còn sự thật lại hoàn toàn khác.
Mọi chuyện bắt đầu từ người mẹ mất sớm của cô. Bà là thánh nữ Ẩn tộc, sự đặc biệt ở nơi đây là ai cũng mang trong mình sức mạnh hắc ám, có thể nguyền rủa, tước đoạt khí vận của người khác cùng nhiều loại cấm thuật vô nhân đạo khác.
Thập nhị là con của bà cùng một người ngoại tộc, thập nhị không mang một thân đầy sức mạnh hắc ám cùng một thân khí vận dày đặc, hai cái tưởng chừng không tương xứng, đối với cô lại hòa hảo một các thần kỳ. Vốn mang trong mình dòng máu lai tạp bẩn thỉu, giờ lại có một thứ khiến người khác ghen tị đỏ cả mắt vậy nên cô luôn bị đồng tộc ghét bỏ.
Sau khi thập nhị lên ba, các trưởng lão ép mẹ cô một lần nữa mang thai với người cùng tộc, nhưng việc không hay đã xảy ra. Cha của đứa bé không phải là người các trưởng lão sắp xếp mà là người chú ruột của thánh nữ. Bất quá cũng không tính là vấn đề lớn vì trong tộc họ, kết hôn cận huyết là chuyện thường xuyên xảy ra để suy trì sức mạnh thuần túy nhất.
Thập bát sinh ra mang trong mình một cơ thể vô cùng yếu ớt, nhưng sứ mệnh của cô là trở thành thánh nữ tiếp theo vậy nên không thể cứ mang trong mình bộ dạng ấy được. Đại trưởng lão thí nghiệm hồi lâu cuối cùng nhận ra thập bát có thể tước khí vận của người khác qua việc hiến tế cả thân xác của họ.
Người phù hợp nhất lúc này chính là thập nhị - kẻ ngoại tộc, mang trong mình lượng lớn khí vận, cô chính là "đứa con của trời" trăm năm có một. Cướp khí vận của cô như đánh một canh bạc, xác suất thành công không quá lớn nhưng nếu cướp được thì thập bát sẽ trở thành thánh nữ mạnh nhất lịch sử đồng thời có cơ thể "bách độc bất xâm". Đưa Ẩn tộc của họ lên một tầm cao mới.
Bất quá việc này bị thánh nữ lúc ấy cũng là mẹ cô phản đối quyết liệt, bà tự nguyện lấy thân mình làm vật tế chỉ mong họ tha cho thập nhị. Các trưởng lão cũng không thể làm gì khác chỉ có thể thuận theo thánh nữ bấy giờ.
Nhưng tộc họ vốn làm nhiều điều xấu vậy nên dù là thánh nữ, khí vận cũng chẳng đáng là bao mà ngược lại phản tác dụng khiến nghiệp của bản thân dời lên người thập bát.
Thập bát có được cơ thể khỏe mạnh nhưng lại luôn gặp vận xui, sức mạnh cô có được qua việc hiến tế mẹ đẻ là năng lực trước đó của bà "Nguyền rủa". Nhưng mỗi lần sử dụng như thể vờn nhau với thần chết, vô cùng đau khổ.
Năm thập nhị lên mười sáu, họ cuối cùng cũng quyết định hiến tế cô, nhưng đầu tiên tạo ra ảo ảnh như lúc đầu Diệp Doanh Như thấy để khiến thập nhị đi vào khu rừng u ám kia.
Mọi thứ như được sắp đặt trước, thập nhị dần dần rơi vào bẫy họ lập ra, thập bát thì vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề chỉ nghĩ chị gái bị mê sảng.
Tưởng chừng đã thành công nhưng không, họ không cướp được hoàn toàn khí vận của thập nhị vậy nên họ cần ma dần cái khí vận này. Họ đuổi theo mọi nơi có hình bóng của thập nhị, hành hạ cô, khiến cô mất niềm tin vào cuộc sống ăn mòn khí vận kia.
Đánh đổi cả nghìn năm trời, cuối cùng đến kiếp thứ mười sáu của thập nhị họ cũng đạt được ước nguyện, lấy sạch khí vận của cô chuyển cho thập bát.
Mọi chuyện tưởng chừng đã êm đẹp, nhưng thập nhị lại tự mình thoát khỏi sợi xích, một mình bước lên con đường trả thù.
Một mình cô giết sạch Ẩn tộc, mang cơ thể đầy máu tươi từng bước từng bước đến trước mặt thập bát.