Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một khoảng không u tối, khó có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.
"Lạnh quá" cái lạnh làm tôi không tự giác được run rẩy thốt lên.
Xung quanh quá tối, tôi lấy điện thoại di động ra bật chức năng đèn pin lên, cũng may lúc ở bệnh viện tôi đã tranh thủ sạc pin điện thoại. Bởi nhà tôi làm gì có điện, ánh sáng nhỏ bé của chiếc điện thoại nương theo bàn tay tôi mà chiếu khắp nơi.
Nơi này có 2 cửa trước và sau, các bức tường đã bị ẩm mốc lâu ngày. Thảo Chi cảm nhận được khí lạnh thổi qua khắp cơ thể mình, cô đang ngồi trên một cái ghế tựa lưng, trước người là một cái bàn dài nhỏ, xung quanh đều đặt những cái ghế và những cái bàn trông giống như một lớp học.
Bàn học đều được phủ lên một lớp bụi khá dày, có vẻ nơi đây đã bị bỏ hoang khá lâu.
Tôi chiếu lên đến bảng đen cách tôi 20m. Ở đó có 1 dòng chữ màu đỏ, thứ màu đỏ kỳ lạ, nổi bật với ánh sáng của tôi tạo thành 1 khung cảnh quỷ dị làm tôi không rét mà run.
"Chào mừng đến với Thất Sát trường học".
Tôi tiến lại gần đọc từng chữ trên bảng. Mùi ẩm mốc lâu ngày của trường học bị bỏ hoang cộng với thoang thoảng mùi máu tươi, tôi lấy tay sờ thử chất lỏng màu đỏ trên bảng.
Điều này khiến cơ thể tôi không tự chủ mà run lên liên tục, miệng lắp bắp phát lên âm thanh:
"Cái.. cái.. gì thế này".
"Đây.. là.. máu sao?".
Trong lúc tôi còn đắm chìm trong nỗi lo. Chất lỏng màu đỏ tựa như máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống thành dòng chảy đến chân tôi.
"Aaaaa".
Tôi hoảng sợ hét lên, rồi lại nhanh chóng lấy tay chặn miệng lại. Nơi này dù chỉ một viên phấn rơi thôi cũng đã vang vọng khắp nơi, thế nên tiếng hét lúc nãy chẳng khác nào đã báo cáo vị trí của mình cho những con quỷ.
CHẾT RỒI! PHẢI MAU ĐỔI VỊ TRÍ NGAY!
Vội vã chạy ra xa cái bảng đen, tiến lại một cái ghế cách bảng đen xa nhất. Thứ chất lỏng màu đỏ đang dần dần chồi lên, từng chút, từng chút biến đổi như thể có ma lực điều khiển.
NÓ ĐANG BIẾN THÀNH HÌNH NGƯỜI.
Tôi cảm nhận được mùi máu tanh nồng nàn xộc lên mũi tôi.
"Ọe".
Tôi nôn ra từng mảng thức ăn, mùi máu hòa lẫn vào mùi thức ăn bị nôn mửa tạo nên một mùi hương khó chịu. Lúc này, thứ chất lỏng màu đỏ đang dần dần tiến lại gần tôi từng chút, từng chút.
"Đừng.. đừng đến đây".
Tôi hốt hoảng kêu lên, người run cầm cập, sợ hãi đến nỗi tay nắm chặt lưng ghế không buông. Dây thần kinh căng lên, thân thể dường như không còn nghe theo tôi điều khiển, chỉ biết bất động chôn chân tại chỗ. Cảm nhận được "Thần Chết" đã kề lưỡi hái lên cổ tôi rồi.
"Lộp cộp.. lộp cộp".
Một tiếng động phát ra, tôi đang chăm chú tìm xem nó phát ra từ đâu thì cái bàn trước người tôi đang rung chuyển dữ dội. Tựa như có thứ gì đó trong hộp bàn đang muốn chui ra vậy. Tôi lo sợ đến tay chân không thể di chuyển nỗi, phía sau là tường rồi, không thể lùi ra sau được nữa.
"Bộp..".
"Aaaaaa".
Tôi hét lên, một cái đầu người đang bò ra từ ngăn bàn nó rớt xuống rồi lăn đến trước mặt tôi, 4 mắt chạm nhau, tôi thấy được 1 khuôn mặt bị thối rửa như xác chết lâu ngày, dòi bọ lúc nhúc trên khuôn mặt ấy. Những mảng thịt thối màu đỏ bốc lên mùi hương xộc thẳng lên mũi tôi.
Nó nhìn tôi. Nó cười, một nụ cười quái dị, tiếng cười cứ văng vẳng bên tai tôi, làm tôi muốn ngất đi, chân không còn sức chống đỡ cơ thể nữa mà ngã khụy xuống.
Về phía quỷ máu, nó vẫn còn tiến lại tôi. Nó cách tôi khoảng 10m, nó vươn tay đến, cánh tay của nó kéo dài ra, càng lúc, càng dài. Chỉ một phút nữa thôi, tôi sẽ chết.
"TÔI SẼ CHẾT! SẼ CHẾT ĐÓ!".
"CHẾT TIỆT! KHÔNG ĐƯỢC! CHỈ VỪA ĐẾN KHÔNG THỂ THẾ ĐƯỢC!".
"BÌNH TĨNH! PHẢI BÌNH TĨNH LẠI!".
Tâm trí liên tục rào thét hối thúc tôi tránh ra.
"RỐI QUÁ! LÀM SAO BÂY GIỜ!".
Ngay giây phút cuối, bản năng bọc phát, cơ thể theo phản xạ ngã về bên trái. Tôi lấy hết can đảm đứng dậy, người tôi vẫn run rẩy, tôi không dám nhìn cái đầu quỷ kia, nhưng tiếng cười của nó vẫn vang vọng trong tâm trí tôi, tôi lấy tay bịt 2 lỗ tai lại.
Tiếng cười ấy giống như không phải đi xuyên qua lỗ tai tôi mà âm thanh đó xuyên thẳng qua não tôi vậy.
Lấy hết dũng khí, tôi cố chạy thật nhanh ra cửa sau. Cánh cửa đang đóng chặt lại làm tôi có vặn thế nào cũng không mở ra được.
"Cái quái gì thế này.. sao.. sao lại không mở ra được".
Con quỷ máu vẫn đang tiến đến tôi từng bước từng bước, quỷ đầu thì vẫn luôn nhìn tôi, tôi đi đâu nó vẫn nhìn tôi không rời, nhưng điều khiến tôi tuyệt vọng là nó vẫn cười. Nỗi sợ hãi tuyệt vọng trong tâm trí tôi bao trùm lấy cơ thể tôi.
"CỨU VỚI! AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!".
"MẸ ƠI! BỐ ƠI!".
Giờ phút này tôi chỉ nhớ đến bố mẹ, những người sẵn sàng để bảo vệ tôi nhưng họ đã không còn để bảo vệ tôi nữa rồi..
Tôi chợt nhớ đến thứ đã đưa tôi đến đây. Sợi dây cứu mạng cuối cùng.
"Hệ thống cứu ta".
Âm thanh tôi run rẩy và đang chờ một phép màu nào đó. Nhưng đáp lại tôi là một sự im lặng, sự im lặng đến đáng sợ, sự im lặng khiến tôi sợ hãi, khiến tôi càng cảm thấy cái chết cận kề hơn.
Tôi gọi thêm lần nữa, lần nữa, lại lần nữa. Dù gọi bao nhiêu lần đi nữa đổi lại chỉ là nỗi sợ càng dâng cao hơn nữa.