Kiều Ngọc Nga chạy trối chết khỏi đám bánh quy. Hiện tại cô đang ở tầng một và Ngọc Nga nghĩ rằng chỉ cần chạy lên tầng hai thì sẽ thoát khỏi được đám bánh quy.
Nên cô cố gắng chạy lên tầng hai. Nhưng cô không hề biết rằng Dĩnh đang ở tầng hai đợi cô.
Ngọc Nga đã chạy lên tầng hai thành công. Cô mệt mỏi hít thở. Có lẽ vì chạy quá nhiều nên cô hơi bị chóng mặt. Hai chân mềm nhũn ra, đi không nổi nữa.
Đúng như suy đoán của cô. Lũ bánh quy không thể đến tầng hai. Ngọc Nga thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến từ phía sau.
Ngọc Nga đã quên rằng tầng hai này chính là nơi canh gác của một con quỷ đang trú ngụ ở đây. Ngọc Nga quay lưng lại, không ngoài dự đoán, đấy chính là hình dáng của Dĩnh.
Ngọc Nga sợ hãi đến mức đứng hình. Tay chân không cử động nổi nữa.
Trong phần bình luận, nhiều người thả mưa đạn kêu cô mau chạy đi nhưng bây giờ Ngọc Nga đã chạy hết nổi rồi. Dĩnh từ từ dán sát khuôn mặt ghê rợn về phía Ngọc Nga.
"Bịch!" Ngọc Nga ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Khoảng một lúc lâu sau, tôi mới đến kéo Ngọc Nga ra khỏi ngôi trường.
Lúc Ngọc Nga tỉnh dậy thì la hét ầm ĩ lên sau đó mới chợt nhận ra rằng mình đã nằm trên ghế sofa lúc nào không hay.
Ngọc Nga bình tĩnh lại một chút sau đó kiểm tra đồ dùng cá nhân. Sau khi kiểm tra tất cả đều không bị mất gì thì Ngọc Nga mới mở ứng dụng phát trực tiếp lên.
Cô hết hồn khi hôm nay lượng người xem đông kinh khủng. Rất nhiều người ủng hộ tiền cho cô. Tất cả nỗi sợ lúc ban nãy đều bị cô bất chợt quên đi. Thay vào đó là hình ảnh của tiền đã lấn át tâm trí cô.
"Nhà ma của tôi có làm cô sợ hơn các nhà ma khác không?" Tôi mỉm cười nhìn về phía Ngọc Nga đang thất thần nói.
Ngọc Nga bị đánh thức khỏi trí tưởng tượng của mình, sau đó cô nhìn về phía tôi mà trả lời.
"Thật sự nhà ma của cô rất đáng sợ, tôi cũng không cần cô trả lại tiền cho tôi!"
Sau đó Ngọc Nga chạy như bay về nhà.
"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!" Tôi cuối đầu, lễ phép tiễn khách.
Qua một ngày, nhà ma của tôi được báo chí đưa tin nổi như cồn ở trên mạng. Tôi vui vẻ đọc bài báo:
"Nhà Có Ma, đang được giới trẻ quan tâm dạo gần đây. Thông qua đoạn phát trực tiếp của Streamer Kiều Ngọc Nga, chúng ta có thể thấy cô bị nhà ma bắt chạy nhiều vòng trong trường học. Chưa kể kỹ xảo dọa ma ở đây được người xem đánh giá là rất đẳng cấp. Cô chủ tiệm nhà ma này cũng là cô gái xinh đẹp khiến bao người muốn lấy cô về làm vợ!.."
Tôi vui vẻ đọc tiếp phần bình luận:. Thách thá𝑛h tìm được [ t𝒓ù mt𝒓uyệ𝑛﹒𝘃𝑛 ]
"Ta cũng muốn đi thử nhà ma này quá, có thể giúp ta giảm cân nha!" Cừu non bình luận.
"Có đi cũng rủ chị đi cùng nha kk!" A Xiềm đã bình luận vào bài viết của Cừu non.
Tôi lúc này đang gào thét trong lòng: "Nhà ma của tôi không phải dùng để giảm cân nha!"
Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn tò mò đọc tiếp. Sau khi đọc hơn trăm cái bình luận thì tôi dự định ghé qua nhà anh Tài hỏi thăm anh một cái.
"Anh Tài, anh có ở nhà không?" Tôi hỏi nhưng không có ai trả lời. Chắc là anh Tài đã đi đâu đó rồi, từ lúc anh về đến nay tôi và anh vẫn chưa trò chuyện tâm sự.
Tôi đi bộ ra chợ để mua đồ ăn. Vì chợ cách chỗ tôi khá xa nên tôi phải đi bộ hơn nửa tiếng. Quanh đây lại chẳng có ai chạy xe chở khách. Mà tôi thì lại không có xe máy. Lúc còn học cấp ba, nhỏ Cẩm Anh lúc nào cũng lấy chiếc xe máy của nó, chở tôi đi học.
"Bây giờ nhớ lại hoài niệm ghê. Không biết Cẩm Anh thế nào rồi? Chẳng biết bao giờ mới gặp lại.."
Tôi vừa đi vừa nghĩ, tôi đã tới chợ lúc nào không biết. Chợ được buôn bán ở khu vực đông người hơn chỗ nhà ma của tôi.
Nơi này nhộn nhịp với nhiều người qua lại. Tôi tiến đến mua ít nguyên liệu về nấu ăn. Sau khi mua đầy đủ nguyên liệu thì tôi ghé quán dì Lược để ăn sáng.
Quán của dì Lược ở khu chợ này rất đông khách vào buổi sáng, quán của dì chuyên bán cháo lòng má heo.
Từ lúc chuyển tới đây tôi cũng hay ghé quán dì Lược để ăn sáng.
Dì Lược rất dễ tính và hòa nhã, tôi đoán dì cũng cỡ 40 tuổi rồi, trông dì trẻ hơn bác Minh rất nhiều. Dì Lược có mái tóc đen dài với làn da hơi nhăn nheo. Dưới mắt có quầng thâm. Khuôn mặt không nổi bật. Ánh mắt thì hiền từ nhân hậu. Thân thể thon gầy, dì Lược còn gầy hơn cả tôi nữa.
Tôi cảm thấy dì Lược quan tâm tôi nhiều hơn những vị khách khác.
Hỏi ra mới biết vì nhìn tôi rất giống con gái của dì, tên là Uy Nghi, hiện nay đang học Đại học ở trên thành phố.
Nhìn lúc dì quan tâm cho tôi khiến tôi nhớ đến bác Minh, bác cũng quan tâm đến tôi rất nhiều, ấy vậy mà bác ấy đã..
Dì Lược bưng tô cháu lòng nóng hổi đến bàn tôi ngồi.
"Con ăn ngon miệng nhé! Thích ăn gì thì kêu thêm, dì không lấy tiền đâu." Dì Lược ân cần nói.
"Dạ, cảm ơn dì ạ!" Tôi cảm thấy ấm lòng hơn phần nào. Từ sau khi cha mẹ tôi mất đi thì bác Minh là người thân duy nhất của tôi.
Nhưng bây giờ bác Minh cũng đã không còn nữa.. Mặc dù vậy, tôi đã có thêm một người dì luôn quan tâm cho tôi.
Tôi chỉ hy vọng rằng dì Lược sẽ được bình an và vui vẻ.
Ăn xong tô cháo thì tôi tính tiền rồi lấy những nguyên liệu được bỏ vào bịch ni lông mà lúc nãy vừa mua ở chợ, cầm lên trên tay.
Tôi đi ra khỏi quán dì Lược, dì bỏ rất nhiều đồ ăn khiến tôi no đến độ mà đi không vững. Vì chợ cách nhà của tôi khá xa, tôi phải đi bộ đến nhà cũng xem như đi tập thể dục nên cũng bớt no hẳn.
Về tới khu nhà ma, tôi ghé ngang qua chỗ nhà bác Minh. Anh Tài vẫn không có ở nhà vì tôi kêu cửa mà không có ai trả lời.
Có lẽ anh ấy về thắp nhang xong dọn đi rồi! Nếu thật như vậy thì tôi rất buồn vì anh Tài đã đi mà không báo cho tôi một tiếng.
Tôi nhìn căn nhà lá đơn sơ này mà nhớ lại lúc trước kia. Lúc tôi đã từng hỏi bác Minh rằng:
"Bác Minh, anh Tài đi du học ở nước ngoài cũng hay gửi tiền về cho bác mà sao bác không tu sửa lại căn nhà lá này. Cháu nhìn nó cũng cũ lắm rồi."
Bác Minh chỉ nhìn tôi cười rồi nói:
"Tiền của thằng Tài thì bác chỉ lấy một ít sài mà thôi, còn bao nhiêu thì bác để dành cho nó, nếu có việc gì thì nó còn có cái để dùng."
Lúc ấy, tôi mới hiểu ra sự việc. Nhìn căn nhà lá đơn sơ, giản dị đã theo bác Minh bao nhiêu năm trời. Căn nhà lá thì còn nguyên vẹn nhưng người thì lại chẳng còn nữa..
Tôi giấu cảm giác xúc động vào trong lòng, đi đến căn nhà ma của mình.
Sáng hôm sau, tôi vừa mở cửa nhà ma ra thì bắt gặp những du khách xếp hàng dài ở trước cửa.
Tôi cũng kinh ngạc khi có nhiều du khách ghé tham quan nhà ma như vậy.
Tôi vui vẻ chạy đến tiếp đón. Du khách tham quan đến đông nghẹt, tôi cũng làm việc đến độ mệt mỏi, không kịp ăn sáng luôn.
Mặc dù vậy, hình ảnh này lại khơi gợi cho tôi cái kỷ niệm hồi xưa, lúc nhà ma của bố tôi vẫn còn đông khách. Lúc đó, tôi vẫn có bố, có mẹ, và có cả niềm vui.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Con Ma Chết Oan trong bộ truyện "Kinh Doanh Nhà Ma". Chương này là chương cuối cùng của phần 1 rồi.
Phần 2 sẽ được mình tiếp tục làm nhưng vẫn chưa có thời hạn đăng lên. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và hãy đón chờ phần 2 nhé! Tạm biệt nha! I Love You.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT