"Hahahahaha." Giọng con ma nữ thao túng vang vọng trong tâm trí tôi, nó cười như được chứng kiến điều gì đó thú vị lắm, nụ cười này rất đáng sợ và lạnh lẽo.

Đó là một nụ cười khinh bỉ tình cảm của Trang và Hải, một nụ cười như đang chế nhạo người khác.

"Tôi" trở lại trong căn phòng thay đồ nữ, má vẫn chảy xuống hai hàng nước mắt. Mặt "tôi" vẫn là cái biểu cảm rất lạnh nhạt, vô cảm, chỉ có nước mắt lạnh lẽo thì vẫn chảy xuống.

"Mau, mày ngồi vào trong này nhanh lên!" Con quỷ gấp rút nói.

"Tôi" chỉ đứng bất động, không làm gì như những thứ đồ vật vô tri. Cứ lặng lẽ đứng ở đó, không hề nhúc nhích.

Đột nhiên, "tôi" đạp mạnh xuống quả tim máu gần với "tôi" nhất. Quả tim bể nát trông như trái dưa hấu bị đập bể, máu tuôn ra, bắn tung tóe lên chân "tôi".

"Mày làm cái gì vậy!" Giọng nói con quỷ lúc này đã rất giận dữ.

Nó như chờ đợi một điều gì đó nhưng kết quả lại làm cho nó thất vọng nên nó mới giận đến mức điên cuồng như vậy.

Tuy "tôi" không nhìn thấy được hình hài con quỷ thao túng nhưng lại có thể nghe rõ được từng cơn giận của nó. Con quỷ gào lên:

"Mày sẽ phải trả giá!" Rồi giọng nói nó biến mất chỉ để lại sự tĩnh mịch trong không gian.

Tôi không biết tại sao nó không tấn công "tôi", chẳng lẽ là nó rất yếu? Hay một lý do nào khác?

Từ đầu tới giờ nó vẫn chưa hề lộ diện hình hài của mình ngoại trừ cánh tay ở nhà vệ sinh đã bắt Trang đi.

Tôi không biết cánh tay đó có phải của nó hay không nhưng tôi đoán nghi thức hiến tế có lẽ đã bị phá hủy.

Đột nhiên, một lực hút cực mạnh lôi kéo tâm trí tôi ra khỏi cơ thể Trang.

"Chuyện gì vậy?" Tôi hốt hoảng thốt lên.

Khi định thần lại thì thấy tôi đã trở lại trường học, đang đứng ở tầng trệt.

Hai chân của tôi mỏi nhừ ra, có lẽ tôi đã đứng quá lâu.

Tôi nhìn bóng trắng ngồi kế bên mình, chính là Trang và sợi dây thừng quanh cổ cô.

Lúc này tôi mới phát hiện ra tại sao khi nhập vào cơ thể Trang tôi vẫn chưa thấy được sợi dây thừng. Tôi cũng không có cảm giác vướng víu quanh cổ.

Tạm gác chuyện đó qua một bên, tôi tổng hợp lại những hình ảnh mà mình nhìn thấy được khi Trang truyền qua não tôi.

Có vẻ như tôi đã phá giải được một nửa bí mất của ngôi trường này.

Nhưng vẫn chưa chắc những gì tôi thấy là sự thật, bí cảnh này quá khó và cần rất nhiều manh mối để phá giải nó.

Tôi nắm lấy tay Trang, một bàn tay lạnh buốt, tay tôi cũng cảm nhận được Trang lúc này càng lúc càng lạnh.

Tôi dìu Trang đi, hai chúng tôi đi khám phá tầng trệt.

Ở tầng trệt có rất nhiều phòng lần lượt là: Căn tin, phòng y tế, phòng đạo cụ, phòng hiệu trưởng, phòng tài chính và phòng thay đồ nam, cuối cùng là phòng thay đồ nữ.

Ở tầng này không có nhà vệ sinh. Cầu thang nối giữa phòng y tế và phòng đạo cụ.

Tôi bắt đầu tìm kiếm từ phòng y tế trước. Bên trong phòng y tế tối om, lúc này con ngươi xám tôi dùng đã hết hiệu lực từ lâu nhưng may cho tôi rằng trong khoảng thời gian mà tôi chiếm xác Trang, nó đã làm lạnh xong.

Tôi đoán được tại sao chân tôi lại mỏi nhừ rồi. Có lẽ do tôi đã giữ nguyên tư thế đứng cỡ mấy tiếng đồng hồ.

"Sử dụng con ngươi xám." Tôi nói.

Con mắt phải tôi bắt đầu chuyển dần từ đen và xám. Mọi thứ xung quanh dần dần hiện rõ, sắc nét đến từng chi tiết.

Tôi không hiểu sao con quỷ tên Dĩnh lại không thể thấy được nhưng tôi dùng con ngươi của cô ta thì lại thấy rất rõ.

Có lẽ do tôi có hệ thống nên mới có tác dụng của đạo cụ này chăng?

Nhìn vào phòng y tế, bên trong có hai, ba cái giường bệnh cho học sinh nghỉ ngơi, có các tủ đựng thuốc. Còn có một hình dáng của ai đó bên trong, theo bộ đồ thì hình như là của một người đàn ông.

Mới đầu thì tôi cứ nghĩ là mô hình sinh học nhưng nhờ con ngươi xám mà tôi thấy được khuôn mặt mục nát, làn da xanh xao, chắc chắn không thể nào là người được, mô hình thì lại càng không vì nó đang dần dần chuyển động, nó động đậy, lao về phía tôi.

Lúc này tôi đã thầm cảm thán may mắn vì tôi vẫn chưa mở cửa bước vào, và hên là tôi đã dùng con ngươi xám chứ không thì tôi đã đối diện với con quỷ rồi. Chỉ nhìn khuôn mặt của hắn thôi thì tôi chẳng dám đến gần.

Tôi định dẫn Trang chạy thoát thì Trang níu tay tôi lại. Tôi hiếu kì nhìn Trang rồi lại nhìn sang con quỷ bên trong.

Tên quỷ nam đó rất kích động khi nhìn về phía tôi nhưng hình như thứ làm hắn kích động như vậy là do con quỷ đằng sau tôi, là Trang.

Tay Trang lúc này buông tay tôi ra, cảm giác lạnh lẽo dần dần bớt đi một chút. Trang mở cửa ra.

"Hải." Âm thanh của Trang vọng lên, thứ âm thanh trong trẻo, nhưng rất bi thương, có vẻ Trang đang rất xúc động, cô ta tiến đến bên Hải, giơ tay lên, móng vuốt sắc nhọn nhanh như chớp bay vào người Hải, chém đôi cơ thể anh ra. Bỗng chốc thi thể của Hải chia thành hai cái.

Mai Thảo Chi:.

Hải chưa kịp tiến lại gần ôm người mình yêu thì bị chém thành hai nửa, anh đã thất bại, một lần nữa.

Luồng khí màu trắng của Hải tản ra khắp nơi, bay vào con mắt của tôi.

Tôi sững sốt khi thấy Trang đã giết Hải thêm một lần nữa, có lẽ lần này anh ta đã hồn bay phách lạc, không còn cơ hội được ở bên Trang lần nào nữa.

"Chúc mừng ngài đã thăng cấp thành công đạo cụ đặc thù con ngươi xám.

Con ngươi xám (nhị tinh): Thời gian sử dụng 1 tiếng, thời gian làm lạnh 45 phút.

Có thể thấy rõ được những thứ mà mắt thường không thấy được!" Âm thanh hệ thông vang lên cùng với một bảng thông báo hiện ra trong mắt tôi.

Có lẽ luồng khí của Hải đã giúp tôi thăng cấp, do lúc đó tôi vẫn sử dụng con ngươi xám mà không dùng bút tiên nên chỉ được mỗi con ngươi xám là thăng cấp thôi.

Tôi còn lo không biết làm sao để thăng cấp con ngươi xám vì bút tiên còn có thể dùng làm vũ khí đánh quỷ hồn để thăng cấp nhưng con ngươi xám thì không.

Nó không thể dùng làm vũ khí được, mà tôi lại không thể lấy bút tiên ra để đánh quỷ hồn xong dùng con ngươi xám để nhường nó thăng cấp.

"Không.. không phải tại tớ.. không phải.. không.." Âm thanh của Trang lúc này đã đánh thức tôi khỏi suy nghĩ.

Tôi nhìn về phía Trang, con ngươi xám thăng cấp cũng làm cho tôi sử dụng được nhiều lần hơn nên tôi không còn phải hủy sử dụng giữa chừng để rút ngắn thời gian làm lạnh nữa.

Khuôn mặt Trang lúc này nổi đầy gân xanh, con mắt nổi đầy tơ máu trông rất dữ tợn, không còn là khuôn mặt xinh đẹp của Trang mà tôi đã từng biết.

Giờ đây tôi lại cảm thấy mình sợ hãi khi nhìn về Trang, tôi đoán chắc con quỷ thao túng đã sai khiến Trang giết Hải nhưng chỉ có Trang là nghe được điều đó. Vậy tại sao nó lại không giết tôi ngay từ đầu?

Trang lúc này dường như đã mất đi lý trí, vội vàng lao về phía tôi. Hai chân của tôi tuy đã mỏi nhừ nhưng tôi phải cố gắng chạy trốn. Nếu không chạy thoát thì có lẽ số mệnh của tôi cũng sẽ giống y chan Hải.

Tôi chạy qua phòng đạo cụ, tới phòng hiệu trưởng tôi nghĩ tôi không thể chạy nổi nữa nên vặn cửa phòng, muốn bước vào.

Thật may rằng nó không khóa, tôi trốn vào bên trong đóng cửa lại, vặn chốt khóa cửa.

Trang đuổi rất nhanh về phía tôi. Cô ta đứng trước cửa phòng nhưng lại không phá cửa hay tiến vào.

Con ngươi xám vẫn còn hiệu lực nên tôi tranh thủ tìm tòi trong phòng. Trên bàn làm việc có một bảng tên ghi chữ hiệu trưởng.

Kế bên còn có một tượng Phật Di Lặc, có lẽ vì vậy mà Trang không thể tiến vào phòng được.

Tôi chắp tay lạy vài cái rồi chạm tay vào bức tượng Phật, thật tiếc rằng nó chẳng phải là đạo cụ để tôi sử dụng vì tôi không nghe được âm thanh của hệ thống thông báo.

Chẳng lẽ chỉ khi nào vật đó là của quỷ hay dính líu tới quỷ mới trở thành đạo cụ hay vũ khí được?

Tôi bắt đầu kéo hộp bàn ra, nó không khóa, bên trong còn có một quyển nhật ký màu xanh lá.

Hết chương 14.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play