Năm trước, bố mẹ của Doãn Mặc nói muốn đón ông bà nội của
Doãn Mặc đến nơi này ăn tết, Mộ Dữu và Doãn Mặc đã đảm nhận nhiệm vụ này, cùng
nhau đến Trường Hoàn đón họ.
Ngày họ đến Trường Hoàn, đúng lúc có trận tuyết lớn, cả
thành phố bị tuyết trắng muốt bao phủ, đẹp cực kỳ.
Ở An Cầm hiếm thấy được ngày tuyết như vậy, Mộ Dữu rất là
vui vẻ, bà nội Doãn liền giữ bọn họ ở lại bên này hai ngày, chơi rồi đi sau.
Sáng sớm hôm nay, sau một đêm tuyết dày đặc, những nhánh
cây bên ngoài cửa sổ suýt gãy do tuyết nặng, con chim sẻ phấp phới nhảy trên
tuyết tìm thức ăn.
Bên trong căn phòng ấm áp, kính mờ dần do phủ bởi lớp hơi
nước, không thấy rõ cảnh quang bên ngoài.
Mộ Dữu còn chưa tỉnh ngủ, có chút mơ hồ mà dựa vào trong
lòng ngực Doãn Mặc, khuôn mặt khi ngủ rất bình yên, hô hấp đều đặn.
Doãn Mặc đã sớm tỉnh, Mộ Dữu gối trên cánh tay anh, nên
anh chỉ đơn giản không động đậy, miễn cho ảnh hưởng đến cô.
Chín giờ, Mộ Dữu giống như một con mèo vừa ăn no đủ, nhẹ
nhàng cọ cọ ở trong lòng anh, từ từ tỉnh lại.
Lông mi khẽ rung, cô mở đôi mắt còn ngái ngủ ra: “Mấy giờ
rồi?”
Giọng nói thì thào, không rõ ràng nhưng lại mềm mại khó
hiểu.
Doãn Mặc cọ cọ cái trán của cô: “Còn sớm mà.”
Khi anh nói chuyện, Mộ Dữu đã thuận tay lấy cái điện
thoại, ấn mở một cái, con ngươi bỗng dưng phóng đại: “Đã trễ thế này rồi mà sao
anh còn không gọi em dậy!”
Đây chính là ở nhà của ông bà nội, sao cô lại có thể ngủ
đến chín giờ cơ chứ!
Doãn Mặc cười ôm lấy cô: “Không có việc gì, thời tiết
lạnh, bọn họ đều có thể hiểu được.”
Nhưng Mộ Dữu vẫn cảm thấy không ổn, gấp chăn lại ngồi
dậy, lại tóm lấy cánh tay anh: “Anh cũng dậy đi, mau lên nào!”
Cánh tay Doãn Mặc thử động một chút, nhíu mày rít một
tiếng.
Mộ Dữu nghi ngờ nhìn anh, và phát hiện ra rằng đó là cánh
tay mà cô đang gối lên vừa rồi, rõ ràng là bị đè làm tê rần.
Cô khẽ bĩu môi, sờ đầu mình: “Đầu của em cũng đâu có lớn
đâu.”
Doãn Mặc hoạt động cánh tay của mình hai lần, bật cười:
“Bảo trì một tư thế trong thời gian dài thì đương nhiên sẽ tê, cũng không hoàn
toàn là bị đè lâu.”
Mộ Dữu xoa giúp anh: “Anh cái người này thật là, đã tê
rần mà cũng không nhúc nhích một chút.”
Ánh mắt thâm thúy dịu dàng của Doãn Mặc nhìn về phía cô,
khóe miệng cong lên: “Làm sao mà anh nỡ đẩy em ra được chứ? Vĩnh viễn đều không
nỡ được.”
“Anh thật là quá buồn nôn đó!” Tim Mộ Dữu lỡ nhịp mấy lần,
không được tự nhiên mà đẩy cánh tay anh ra: “Anh tự hoạt động một chút đi, phải
mau dậy đó!”
Nói xong, không mặt mũi mà nhìn Doãn Mặc, cô tự mình bò
dậy vọt vào phòng để quần áo.
Doãn Mặc lắc lắc cánh tay đã tê dại một chút, một lần nữa
dựa vào đầu giường, tầm mắt dừng ở phòng để quần áo , khóe miệng nhàn nhạt
n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.