Mộ Dữu quay đầu lại nhìn ngó bốn phía, ánh sáng ở hầm để
xe rất mờ, thoạt nhìn xung quanh cũng đều rất yên tĩnh.
Nhưng dù sao giờ cũng là ban ngày, khó bảo đảm rằng đột
nhiên lúc nào đó sẽ có một chiếc xe chạy vào.
Bây giờ? Ở chỗ này?
Mộ Dữu tức giận, trừng mắt nhìn Doãn Mặc một cái: “Anh mơ
đẹp đấy!”
“Em phải về nhà.” Cô tháo dây an toàn ra, làm bộ lập tức
muốn mở cửa xuống xe.
Doãn Mặc nhanh một bước nắm lấy cổ tay của Mộ Dữu, bàn
tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng trên cổ tay cô, trong mắt mang theo vài
tia trêu chọc: “Cái này không phải là em gợi ra trước sao, bây giờ nói đi là đi
được à?”
Mộ Dữu giãy giụa vài cái, nhưng tay anh nắm rất chặt, cô
không thoát ra được, chỉ đơn giản xụ mặt không nói lời nào.
Doãn Mặc khẽ nhướng mày: “Em đã nói muốn dỗ anh, sao bây
giờ lại nói chuyện không giữ lời?”
Cô nói chính là buổi tối dỗ, cũng không phải là ban ngày
ban mặt, ai làm tên đàn ông thối này được một tấc lại muốn tiến một thước?
Cô mới không thèm hầu hạ đâu!
“Không dỗ!” Mộ Dữu dùng ánh mắt hung hăng trừng anh, “Có
chồng nhà ai mà giống anh mỗi ngày đều đòi người dỗ không?”
Cô khẽ cắn môi, trong miệng lẩm bẩm một câu, “Từ trước
đến giờ còn chưa thấy người nào thích nhõng nhẽo như anh.”
Lần đầu tiên nghe được có người dùng từ này hình dung
chính mình, Doãn Mặc khóe miệng giật giật: “Anh mà nhõng nhẽo?”
“Đúng vậy, nhõng nhẽo muốn chết!”
“…”
“Quý phi cũng không có nhõng nhẽo bằng anh đâu!” Hình
dung đến cái hình tượng “quý phi” này, Mộ Dữu càng nghĩ càng cảm thấy đúng đắn.
Cô hằng giọng, bày ra dáng vẻ của nữ hoàng, ngầm có ý
cảnh cáo, nói: “Quý phi Doãn, anh mà còn cứ giở trò như vậy, thất sủng là cái
chắc.”
Doãn Mặc: “…”
Trong xe yên lặng một lúc, Doãn Mặc dựa lưng vào ghế,
điều chỉnh lại ghế ngồi, thấp giọng nói: “Ngồi lại đây.”
Thấy Mộ Dữu ngồi yên bất động, anh mạnh mẽ vươn tay qua
đi ôm cô.
Mộ Dữu bất đắc dĩ bị anh ôm ngồi ở trên đầu gối, sống
lưng dựa vào tay lái, khe hở nhỏ hẹp, thân mình của hai người kề sát bên nhau.
Cô hơi hoảng thần mà ánh mắt nhìn loạn xạ khắp nơi: “Anh
muốn làm gì?”
“Em nói cho anh biết, ban ngày ban mặt, trời nắng chang
chang, tốt xấu gì anh cũng là giám đốc một tập đoàn, phải biết chú ý ảnh
hưởng!”
Ngón trỏ của Doãn Mặc nhẹ nhàng đặt lên môi cô, lười nhác
nói: “Cái miệng của em phát ra là có thể đổi trắng thành đen, cho tới bây giờ
anh còn chưa từng kêu em dỗ anh đâu, đều là chính em nguyện ý, cuối cùng lại
lật lọng. Này thì thôi đi, bây giờ còn dám nói anh nhõng nhẽo?”
Nói rồi, anh tiến lại gần, hàm răng nhẹ ngậm lấy đôi môi
mềm mại của cô, hơi dùng sức.
Môi dưới của Mộ Dữu bỗng dưng tê rần. Cô khẽ nhíu mày,
giơ tay ra đánh vào vai của anh.
Lúc này Doãn Mặc mới buông cô ra, cái trán khẽ cọ vào
vầng trán ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.