Màn đêm dần buông xuống, Doãn Mặc dắt tay Mộ Dữu tiến vào
khách sạn.
Tối nay chính là tiệc liên hoan họp mặt các bạn học cũ
của nhiều khoa trong trường, sảnh lớn khách sạn tấp nập xe cộ, người ra kẻ vào
nhiều không đếm xuể.
Đi về hướng phòng họp của học viện khoa tài chính, Mộ Dữu
dừng ở cửa, cô bỗng nhiên có chút lo lắng.
Cô sửa lại tóc tai, quay sang hỏi Doãn Mặc: “Em như vậy
đã được chưa?”
Doãn Mặc ngắm nhìn cô một chút, mỉm cười: “Em rất đẹp.”
Mộ Dữu bị nụ cười của anh làm cho mất tự nhiên, cô liếc
anh một cái: "Anh cười em cái gì chứ? Em sửa soạn như vậy không phải để
giữ thể diện cho anh trước mặt các bạn học của anh sao?"
Doãn Mặc còn chưa kịp nói gì, phía sau truyền đến một
giọng nói: “Ái chà! Không phải Doãn Mặc đây sao, dạo này có vẻ bận rộn nhỉ,
thời gian qua cậu làm gì vậy? Lâu rồi mới có dịp gặp lại cậu.”
Doãn Mặc và Mộ Dữu cùng quay đầu lại, phía sau họ là một
người thanh niên bận bộ vest lịch lãm, dường như vừa đi ra từ toilet, anh ta
mang cặp kính gọng màu bạc, toát lên vẻ nhã nhặn, lịch sự.
Nhìn thấy Mộ Dữu đứng bên cạnh Doãn Mặc, anh ta chủ động
đưa tay ra: “Chào em gái, anh xin tự giới thiệu, anh tên là Hứa Lương Đống, là
bạn cùng phòng thời đại học của Doãn Mặc.”
Hứa Lương Đống là một trong số ít những người bạn thân
của Doãn Mặc thời đại học, sau khi tốt nghiệp anh ta xin vào làm việc tại một
ngân hàng lớn, nay đã được thăng chức làm giám đốc điều hành của ngân hàng đó.
Hai người đều bận rộn, mấy năm nay chỉ liên lạc vài câu
chat trên mạng, tuy ở cùng thành phố nhưng vẫn không có dịp gặp mặt nhau.
Nhìn Hứa Lương Đống duỗi tay về phía mình, Mộ Dữu chợt
nhớ tới anh ta vừa gọi cô là “em gái”, hai tai bất giác ửng đỏ.
Doãn Mặc gạt tay anh ta ra: “Cần gì phải bắt tay chứ.”
Hứa Lương Đống thu tay về, cười nhạo anh một tiếng: “Cậu
đúng là keo kiệt, tớ chỉ muốn bắt tay một cái đã ghen rồi.”
Mộ Dữu khẽ gật đầu, chào anh ta: “Chào đàn anh!”
Hứa Lương Đống đá mắt ra hiệu với Mộ Dữu, nói nhỏ: “Đàn
em muốn biết thêm điều gì về Doãn Mặc thời đại học, cứ đến tìm anh, anh đây
biết được rất nhiều điều thú vị về cậu ta.”
Lại ra vẻ thần thần bí bí: “Tốt xấu đều có đủ.”
Mộ Dữu đột nhiên có hứng thú: “Ví dụ như?”
Hứa Lương Đống: “Ví dụ như, buổi tối ngủ cậu ta có ngáy
to hay nói mớ chẳng hạn.”
Nói xong câu này, Hứa Lương Đồng liền quay sang nhìn Mộ
Dữu: “Mà không, cậu ta là chồng em, về mặt này đàn em phải rõ hơn anh mới đúng.”
Mộ Dữu: “...”
“Anh còn biết những cái khác nữa.” Hứa Lương Đống vội
chuyển đề tài, giữ lại chút mặt mũi cho mình.
“Em đã từng thấy qua cậu ta say rượu làm càn chưa? Anh kể
cho em nghe, có một lần…”
Mộ Dữu tò mò lắng nghe, Doãn Mặc liếc Hứa Lương Đống một
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.