Mộ Dữu đi lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ, Doãn Mặc cũng
đi theo sau.
Ban ngày ban mặt, anh sẽ không thực sự muốn ngủ cùng cô
chứ?
Liếc nhìn chiếc giường lớn bên cạnh, Mộ Dữu nặn ra một khuôn
mặt tươi cười với Doãn Mặc: “Em đột nhiên không buồn ngủ nữa, nếu anh mệt thì
nghỉ ngơi đi, em xuống lầu sắp xếp sách vở. "
Cô nói rồi định đi ra ngoài.
Doãn Mặc chặn cô ở cửa trước một bước.
Mộ Dữu đành phải dừng lại, ngây thơ nhìn anh: "Anh
không buồn ngủ sao? Vậy chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi?"
Doãn Mặc thuần thục mà khóa trái cửa lại: “Đều đã vào
rồi, muốn đi là đi sao?”
Mộ Dữu: “...”
Doãn Mặc nghiêng người, khuôn mặt đẹp trai đó sáp lại gần
cô hơn.
Anh thở nhẹ, mang theo chút hơi ấm, đôi mắt sâu thẳm cẩn
thận nhìn gương mặt cô.
Tim Mộ Dữu ngừng đập mấy giây: “Anh làm sao vậy?”
Doãn Mặc nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nhéo cằm cô, buộc
đôi mắt trong veo kia nhìn thẳng vào mình: “Dữu Dữu nhà chúng ta xem ra ở
trường học rất được hoan nghênh, thường xuyên nhận được thư tình?”
Mộ Dữu chớp chớp mắt: “Nếu em nói không thường xuyên, anh
có tin em không?”
“Anh không tin.” Anh trả lời mà không cần suy nghĩ.
Mộ Dữu trừng mắt: “Chưa hết đâu, anh còn hỏi em làm gì,
thật lãng phí thời gian.”
Doãn Mặc: “...”
Trong sách vở kẹp những bức thư tình đó, Mộ Dữu không hề
biết, chuyện này không liên quan đến cô đâu.
Nhưng khi nhìn Doãn Mặc ghen, trong lòng cô lại khá vui
vẻ.
Chợt nhớ ra một chuyện, cô hỏi ngược lại: "Khi còn
đi học, anh có nhận được thư tình không?"
Doãn Mặc hơi giật mình, nhỏ giọng nói: "Không
có."
Chuyện này khiến Mộ Dữu ngạc nhiên: “Thật sao? Anh không
nói dối em đó chứ?”
Doãn Mặc: "Thật sự không có."
Giọng anh chắc nịch, không giống như đang nói dối.
Mộ Dữu nghi hoặc, lấy điện thoại di động gửi WeChat cho
chú nhỏ: [Chú nhỏ, cho cháu hỏi một chuyện, trước đây có ai gửi thư tình cho
chồng của cháu chưa?]
Không trả lời, có lẽ là đang bận rộn.
Cô lại gửi một câu tương tự cho Phương Khải Hạ.
Vẫn không trả lời.
Mộ Dữu lắc đầu, cảm khái nói: “Bây giờ xem ra em so với
anh còn được hoan nghênh hơn, mỗi lần đến thư viện đều nhận được không ít.”
Trong phòng yên lặng hai giây, cô nhìn thấy người đàn ông
trước mắt có chút mờ mịt, cơ mặt lộ rõ vẻ căng thẳng: "Em còn rất đắc
ý?"
“...”
Trước khi Mộ Dữu kịp thời phản ứng, người đã bị Doãn Mặc
không chút thương tiếc cúi xuống vác lên vai.
Đôi chân dài đi đến mép giường, đem người ném lên đó.
Cả người Mộ Dữu ngã xuống chiếc giường êm ái, tấm điệm
hơi lún xuống một chút.
Cô đang định hít một hơi thì người đàn ông đã đè lên và
hôn cô thật sâu.
Anh hôn không hề có kết cấu nhưng lại vô cùng cuồng
nhiệt, hàm răng thỉnh thoảng va vào đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi hung hăng
càn quấy, không cho người ta có cơ hội nghỉ ngơi.
Mộ Dữu bị anh hôn đầu óc có chút choáng váng, suýt chút
nữa không thở nỗi.
Ngay khi cô sắp hít thở không thông, Doãn Mặc rốt cuộc
cũng tốt bụng mà buông cô ra.
Mộ Dữu nghẹn đỏ mặt, cái miệng nhỏ nhắn tham lam hít thở
không khí trong lành, bất mãn trừng mắt nhìn anh: "Anh định giết người
à?"
Vốn dĩ Mộ Dữu có chút tức giận, nhưng khi cô nói chuyện,
giọng điệu của cô lại phá lệ mềm mại, càng giống như đang làm nũng với anh.
Trên đôi môi đỏ anh đào của cô vẫn còn đọng lại một vệt
nước mờ nhạt.
Doãn Mặc nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay giúp cô lau đi,
thanh âm khàn khàn lười biếng: “Mới mấy ngày không hôn nhau, lại hít thở không
thông, xem ra chúng ta phải tăng cường luyện tập trong kỳ nghỉ hè này để giúp
em củng cố kiến thức.”
Anh nói, thấy Mộ Dữu đã nghỉ ngơi đủ, anh lại sấn tới.
Lần này nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều, có kỹ thuật,
như đang trêu chọc.
Mộ Dữu say mê hưởng thụ, trong một khoảnh khắc tan vỡ, cơ
thể cô mềm nhũn xuống.
Cửa sổ không đóng, gió mùa hè thổi qua các ô cửa sổ, mang
theo hơi nóng nhớp nháp.
Bức màn màu khói xám bên cạnh phòng lên, có một tiếng kêu
yếu ớt phát ra, đung đưa, đổ bóng nhẹ trên mặt đất.
Vạt váy của Mộ Dữu bị anh vén lên, gió từ máy điều hòa
luồn qua kẽ hở thổi vào, một c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.