Vào ngày chủ nhật, Mộ Dữu ngủ đến khi
mặt trời đã lên cao mới thức dậy.
Mở mắt ra, cô lười biếng sờ sờ điện
thoại trên đầu giường, nhìn thời gian đã 1:30 chiều.
Thói quen sinh hoạt của cô rất đều đặn,
ngay cả khi nghỉ lễ cũng hiếm khi ngủ đến giờ như thế này, hôm nay cô như thể
không dậy được.
Lý do hoàn toàn là nhờ tin nhắn WeChat
của Hách Mộng Thành.
Nhìn thấy có tin nhắn WeChat, Mộ Dữu
nhấp vào.
Tối qua cô không trả lời câu hỏi của
Hách Mộng Thành, sau đó cô ấy có gửi một vài tin nhắn khác: “Dữu Dữu, cậu đang
ở đâu vậy?”
“Chúng ta đang trò chuyện mà cậu biến
đâu mất rồi?”
“Hiện tại cậu và chồng cậu đang làm gì
vậy?”
“Tớ chỉ muốn hỏi, chó nhà cậu ăn loại
thức ăn cho chó nào mà thôi, tớ không muốn ăn thức ăn cho chó đâu!”
“Cảm ơn, tớ no rồi!”
Mộ Dữu suy nghĩ, trả lời tin nhắn của
cô ấy: "Chó nhà tớ ăn gì cũng được, không kén ăn, vì vậy tớ không thể giúp
cho cậu".
Đặt điện thoại xuống, cô lại nghĩ về
đêm qua.
Ban đầu, cô và Doãn Mặc đã xong chuyện,
Doãn Mặc còn kêu cô đi tắm để đi ngủ, nhưng sau khi đọc nội dung tin nhắn WeChat,
tên đàn ông khốn nạn đó đã trở nên điên khùng, ép cô phải làm với anh thêm hai
lần nữa!
Đến sáng sớm, Doãn Mặc mới thả cô ra.
Mộ Dữu cảm thấy đêm qua mạng sống của
mình suýt bị đe dọa.
Và không chỉ thế, anh còn nói cô dám
gọi anh là chó đen lớn, Mộ Dữu còn bị xem như một đứa trẻ phạm tội, bị đánh vào
mông và ép buộc phải gọi anh là "chồng" nhiều lần.
Cảnh tượng xấu hổ đêm qua tái hiện lại
trong đầu cô, và lúc này má của Mộ Dữu lại bắt đầu nóng lên.
Cô phải quay trở lại trường học tối
nay, quyết không thể ở lại với anh nữa!
Trong lòng Mộ Dữu, cô đã mắng Doãn Mặc
là chó đen lớn rất nhiều lần.
Cô bò từ giường dậy, tìm chiếc áo
choàng để cuốn lấy mình, kéo thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Sau khi hoàn thành việc chăm sóc da, cô
bước vào phòng quần áo.
Khi thay đồ, cô đứng trước gương soi để
cởi bỏ chiếc áo choàng.
Chất liệu lụa màu hồng của áo trơn tru
trượt từ da thịt mịn màng của cô rơi xuống đất, vuốt ve qua đôi mắt chân thon
gọn và trắng hồng của cô.
Vào lúc này, cánh cửa phòng quần áo từ bên
ngoài được đẩy mở bởi một người.
Doãn Mặc khuôn mặt đẹp trai nam tính và
lịch lãm, ánh mắt sắc bén tự nhiên toát ra một chút nhẹ nhàng, chỉ khi nhìn Mộ
Dữu mới thấy được sự dịu dàng hiếm thấy đó.
Nhìn thấy Mộ Dữu trong gương, đồng tử
của anh nhỏ lại, trong đôi mắt đen thẫm của anh, xuất hiện một chút cảm xúc khó
để nhận ra.
Mộ Dữu vừa mới tháo áo tắm, chưa kịp
thay quần áo.
Cô vội vã quay người, ôm lấy ngực mình
đối diện với anh: "Anh đi ra ngoài! A ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.