Ở phòng khách trên tầng hai, Tiểu Điềm Điềm nằm sấp ở bàn bên cạnh chơi đồ chơi của mình, Mộ Dữu và Mộ Du Vãn thì ngồi nói chuyện ở trên ghế sô pha.     

       

“Khó khăn lắm cô và dượng nhỏ mới có thể đi ra ngoài chơi, sao lại trở về sớm như vậy?” Mộ Dữu nhìn thời gian, bây giờ mới chỉ hơn hai giờ chiều, lúc này không phải nên cùng nhau đi xem phim, uống trà chiều gì đó sao?    

         

Mộ Du Vãn tùy ý dựa vào ghế sô pha, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Đi ra ngoài cũng không có gì chơi, anh ấy cũng không nói gì nhiều, chúng ta ở lại lâu cũng không có gì để nói, vẫn nên quay về thì hơn.”         

“Dượng nhỏ còn không nói nhiều sao? So với Doãn Mặc và chú nhỏ của cháu thì có thể coi như nói nhiều rồi, thỉnh thoảng còn biết nói đùa nữa.”         

Mộ Du Vãn hơi thẳng người dậy, cầm lấy một quả nho xanh ở trên bàn trà: “Ở bên cạnh cô anh ấy tương đối trầm mặc ít nói.”   

  

Cô ấy vừa tùy tiện nói vừa bỏ quả nho xanh vào miệng, khẽ cắn một miếng, thứ nước chua ngọt tràn ra khắp đầu lưỡi.    

    

Mộ Dữu đang muốn nói thêm gì đó thì người giúp việc từ dưới đi lên: “Không hay rồi, ngài Giản và Mộ tiên sinh dường như sắp đánh nhau rồi.”          

Mộ Dữu và Mộ Du Vãn đều là ngẩn người, cảm thấy có chút khó tin.        

        

Mộ Dữu: “Tại sao chú nhỏ và dượng nhỏ lại đánh nhau, tuổi tác của hai người cộng lại cũng đã gần sáu mươi rồi, không phải Doãn Mặc cũng ở bên cạnh sao, sao anh ấy lại để chuyện này xảy ra, có phải có hiểu lầm gì rồi không?”        

    

Người giúp việc muốn nói lại thôi: “Cái này, hình như là do Doãn tiên sinh khơi lên.”

Mộ Dữu cùng Mộ Du Vãn: “?”

“Trông chừng Điềm Điềm, tôi đi xem sao.” Mộ Du Vãn nói với người giúp việc rồi đứng dậy đi xuống dưới tầng.      

  

Mộ Dữu cũng vội vàng đi theo sau.

Phòng khách không có ai, hai người vội vàng chạy đến hậu viện.   

Doãn Mặc đang đứng ở cửa hậu viện, tùy ý dựa vào khung cửa.         

Mộ Dữu chạy tới: “Chú nhỏ của em và dượng nhỏ đâu?”       

Doãn Mặc khẽ hất cằm: “Trong viện, đang so tài với nhau.”

Mộ Du Vãn nghe xong vội vàng chạy vào trong viện.

Mộ Dữu đứng yên tại chỗ, cạn lời đẩy anh một cái: “Anh thật sự châm ngòi cho hai người họ đánh nhau sao? Ba người các người có ấu trĩ hay không, đã lớn như vậy rồi, không sợ người ta nhìn vào rồi cười cho sao. Nếu như hai người họ đánh nhau bị thương lát nữa ông nội trở về nhìn thấy, anh định giải thích như thế nào?”     

       

“Ai nói với em là hai người bọn họ đánh nhau?” Doãn Mặc khoanh tay, lười biếng nhìn cô: “Cho dù hai người họ có bị thương đi nữa thì tại sao anh lại phải giải thích?”         

    

“Chuyện là do anh khơi lên, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm.”     

  

Doãn Mặc cười: “Hai người bọn họ là đứa trẻ ba tuổi sao, gây ra chút chuyện còn cần một vãn bối như anh đến chịu trách nhiệm?” 

Vốn dĩ Mộ Dữu còn có rất nhiều lời dạy dỗ muốn nói với anh, bỗng nhiên bị một câu “một vãn bối như anh” làm cho nghẹn họng.     

      

Cô nhớ tới trước kia Doãn Mặc từng nói, bởi vì cô mà bây giờ thân phận của anh thấp hơn Mộ Du Trầm và Giản Quý Bạch một bậc.       

   <

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play