Rèm cửa ở phòng ngủ mở ra, bên ngoài những áng mây mỏng
xuyên thấu, những ánh nắng rực rỡ trãi dài.
Cửa sổ thủy tinh đã chắn lại những làn gió lạnh cuối
cùng, khiến cho những ánh nắng chiếu vào càng thêm ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp
của Mộ Dữu bỏ bừng, không biết là do trời nóng hay là do cô đang xấu hổ.
Cảnh tượng bị dì
Thôi bắt gặp vừa rồi cứ hiện lên trong đầu cô, cô chỉ hận không thể dùng ngón
tay đụt một cái lỗ trên tường đem đầu cô nhét vào, không bao giờ chui ra nữa.
Mộ Dữu cũng chẳng nhớ làm sao mà cô có thể vào phòng
được, cô chỉ biết bây giờ cô chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Cho đến khi trước cửa phòng ngủ bị gõ cửa hai lần từ bên
ngoài, Mộ Dữu cảnh giác kéo rèm lại núp ở phía sau.
Có lẽ do cô không có trả lời, cánh cửa được mở ra từ bên
ngoài “cạch.”
Doãn Mặc từ bên ngoài đi vào, anh nhìn lướt qua căn
phòng, cuối cùng ánh mắt của anh lại dán vào phía sau tấm rèm hơi đung đưa.
Rèm cưới dưới ánh nắng lấp lánh hiện lên bóng người đang
núp sau nó.
Khóe miệng anh gần như vô hình cong lên, anh từ từ bước
về phía trước.
Xuyên qua tấm màn màu be, anh bước về phía trước, hơi
nghiêng người, giọng anh trong trẻo lười biếng nói: “Em còn núp nữa, là anh
đây.”
Mộ Dữu kéo rèm qua một bên, thò đầu từ trong rèm ra nhìn.
Một khuôn mặt thanh tú, trong sáng với đôi mắt trong veo,
lông mày đen và chiếc mũi thanh tú cộng với hàng mi dài và cong vút, các đường
nét khuôn mặt cô rõ ràng và tươi đẹp dưới lớp trang điểm mộc mạc.
Nhìn chằm chằm vào Doãn Mặc, đôi mắt treo veo, xinh đẹp
kia hiện lên tia lửa giận, cô đẫy Doãn Mặc một cái: “Đều do anh hết, vừa rồi dì
Thôi nhìn thấy hết rồi!”
Ánh mắt của Doãn Mặc hới nhíu lại, ánh nhìn của anh thể
hiện sự vênh lên, nhưng ánh mặt trời nhuộm lên sự mềm mại: “Là lỗi của anh sao?
Em cứ kêu anh bằng chú.”
“Kêu chú thì như thế nào, em cho anh cái danh phận phụ
huynh, anh thấy tức à.” Nghĩ đến đây, Mộ Dữu càng thêm tức giận, cô nhìn anh
hét vào mặt anh vài tiếng: "Chú, chú, chú..."
Bởi vì cách phát âm chú, đôi môi đỏ mọng của cô không
ngừng bĩu ra, như muốn hôn.
Sắc mặt Doãn Mặc hơi trầm xuống, anh nắm lấy cằm cô, hôn
xuống môi cô để chặn lại cái miệng đang hung dữ kia.
“A…” Mộ Dữu kinh ngạc đẩy mặt anh ra, mặt cô bỏ bừng lên,
tim đập loạn xạ, thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy, dì Thôi còn đang ở bên ngoài,
anh còn muốn bị bắt gặp lần hai à?”
Doãn Mặc cười một tiếng, ôm lấy cô: “Bà ấy biết chúng ta
đang ở bên trong, sẽ không đi vào, cho nên bây giờ rất an toàn.”
Cằm của Mộ Dữu dựa vào ngực anh, mí mắt khẽ nhếch lên,
sau đó nhớ tới gì đó cô hỏi: “Tại sao dì Thôi lại tới đây?”
Vừa nãy cô chỉ lo kiếm cách chạy đi nên vẫn chưa chào hỏi
bà ấy.
Doãn Mặc nói: “Dì Thôi cách mấy ngày lại tới đây dọn dẹp
sạch s� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.