Giống như không nghĩ tới câu trả lời sẽ như thế này, Mộ Du Trầm sững sờ một lúc.
Thấy Doãn Mặc bình tĩnh thong dong, nhìn không ra nửa điểm sơ hở, anh ấy đưa mắt tới nhìn Mộ Dữu, trầm giọng hỏi: “Những gì cậu ấy nói có phải không?”
Doãn Mặc nói hai người đang yêu nhau, Mộ Dữu nghĩ rằng lời giải thích này có thể tạm chấp nhận được.
Bây giờ cô cũng đã trưởng thành, cũng không phải trẻ con, tình nhân ở bên nhau ngủ một giấc so với uống rượu xong làm chuyện ấy còn hợp lý hơn.
Câu trả lời này ít có khả năng chọc tức chú nhỏ.
Nhưng Doãn Mặc lại nói họ dự định sắp tới sẽ kết hôn, cô không muốn thừa nhận điều đó.
Cô không hiểu tại sao cuối cùng Doãn Mặc lại thêm một câu như vậy, không phải thừa rồi sao.
“Sao cháu không nói gì?” Mộ Du Trầm dò xét nhìn vẻ mặt của Mộ Dữu: “Những gì cậu ta nói là thật sao?”
Vào thời điểm quan trọng như vậy, Mộ Dữu làm sao không dám thừa nhận những lời Doãn Mặc nói, vì vậy cô chỉ có thể cắn răng thừa nhận: “Đó là sự thật, chúng cháu đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, đang, đang cân nhắc việc đi lãnh chứng.”
“Thời gian dài là bao lâu?” Mộ Du Trầm nghi ngờ về những gì hai người họ nói: “Hai năm qua các người không nói chuyện nhiều với nhau, yêu đương kiểu gì vậy?”
Mộ Dữu vội vàng nói: “Chúng cháu là đang yêu ngầm, không có công khai!”
Mộ Du Trầm: “?”
Đầu óc Mộ Dữu nhanh chóng quay cuồng: “Anh ấy lớn hơn cháu rất nhiều, lại còn là bạn của chú, cháu sợ chú sẽ không cho chúng cháu ở bên nhau nên mới giấu giếm. Chúng cháu cố ý giả vờ lạnh nhạt trước mặt người khác là để che giấu tình cảm của chúng cháu.”
Lời giải thích này của cô quả thật không thể chê vào đâu được.
Mộ Du Trầm đã sớm hỏi qua hại người bọn họ chuyện gì đang xảy ra, năm lớp mười hai cô và Doãn Mặc thân thiết như hình với bóng, sau khi cô tốt nghiệp thì lại giống như hai người xa lạ.
Hôm nay Mộ Dữu cuối cùng cũng đã đưa ra một lời giải thích khá hợp lý, một mũi tên trúng hai đích.
Mộ Dữu đang khen ngợi trí thông minh của mình thì Mộ Du Trầm lại hỏi: “Cháu thích Doãn Mặc khi nào, không phải lúc gửi cháu đến Trường Hoàn năm đó để học chứ?”
Trái tim Mộ Dữu đập lỡ một nhịp, cô lập tức phủ nhận: “Không phải, chúng cháu chỉ quen nhau khi cháu đang học đại học. Chẳng phải anh ấy thường xuyên tham gia các hoạt động của trường cháu hay sao, cho nên chúng cháu mới thường xuyên gặp nhau.”
Ngừng một chút, cô nói thêm: “Chú nhỏ, chú đừng hiểu lầm, cháu là một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ học tập. Năm thứ nhất, Doãn Mặc đến trường tỏ tình với cháu, lì lợm một hai bảo cháu làm bạn gái của anh ấy, theo đuổi vài tháng cháu mới đồng ý đấy chứ.”
Mộ Dữu cảm thấy ánh mắt của Doãn Mặc rơi vào khuôn mặt cô, đôi mắt đó mãnh liệt đến mức cô không thể lờ đi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà tim không đập mặt không đỏ, chủ động ôm lấy cánh tay của anh, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, giọng điệu giống như đang dụ dỗ bạn trai: “Anh nói mau, lời em nói có đúng không?”
Cơ thể mỏng manh của cô gái gần như đã áp vào trong vòng tay anh, có một sự ngọt ngào nhàn nhạt đọng lại trên mái tóc dài của cô.
Doãn Mặc cử động cổ họng một chút và nói “ừm.”
Đôi mắt sâu và sắc bén của Mộ Du Trầm đang thăm dò, hết nhìn Mộ Dữu rồi nhìn Doãn Mặc.
Anh ấy dường như không thể chấp nhận sự thật này trong một khoảng thời gian.
Đầu óc Mộ Du Trầm có chút mơ hồ, nhíu mày, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cả đêm tôi không ngủ, trở về ngủ bù một giấc đây, chuyện của hai người để chiều rồi nói.”
Mộ Du Trầm đóng cửa rời đi, để lại hai người trong phòng khách rộng lớn.
Mộ Dữu vội vàng buông tay, chán ghét lùi về phía sau hai bước.
Doãn Mặc liếc nhìn cô, bước tới ôm cô.
Chân Mộ Dữu trống rỗng, cô hoảng sợ vòng tay qua cổ anh.
Với vẻ mặt điềm tĩnh, anh bế cô lên lầu.
Mộ Dữu nhớ tới đêm qua anh không thỏa mãn dục vọng của mình, suýt nữa làm cô chết, cô sợ hãi đá hai chân qua lại và vũng vẫy: “Doãn Mặc, đồ cầm thú! Anh làm gì vậy, thả tôi xuống!”
Dù cho cô có vùng vẫy thế nào, người đàn ông vẫn bất động.
Vào tới phòng ngủ, anh trực tiếp ném cô lên giường.
Chiếc giường lớn mềm mại, cả người Mộ Dữu như rơi vào trong chăn bông, cô vẫn còn kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng ở mép giường, cô sợ đến mức trốn vào góc giường và cảnh cáo: “Ban ngày ban mặt, nếu anh dám làm bậy, tôi, tôi sẽ nói cho chú nhỏ của tôi!”
Vừa dứt lời, chân cô đã bị bàn tay thô ráp của anh nắm chặt.
Mặc dù tối qua cũng đã làm tất cả những gì nên làm rồi, nhưng bây giờ cô không uống chút rượu nào và hoàn toàn tỉnh táo.
Mặt cô đỏ bừng, xấu hổ khó chịu duỗi chân đá anh một cái: “Doãn Mặc, đồ vô lại, vô liêm sỉ, đồ đê tiện, khốn kiếp...”
Cô chưa kịp nói xong đã đá vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông.
“Bịch!”
Giọng nói lanh lảnh và những lời phía sau của Mộ Dữu biến mất ngay lập tức.
Cô giật mình, bắt gặp ánh mắt u ám của người đang ông đang nhíu mày chậm rãi nhìn sang.
Mộ Dữu mím môi, cảnh giác: “Tôi, tôi là phòng vệ chính đáng!”
Doãn Mặc không thèm để ý đến cú đá vừa rồi của cô, kéo chăn ra đắp vào người cho cô, bỏ chân cô vào: “Chân lạnh như vậy, xuống lầu sao không mang dép?”
Lúc này Mộ Dữu mới nhận ra tại sao vừa rồi anh đột nhiên chạm vào chân cô.
Hơi nóng bên tai còn chưa tản đi, cô kéo chăn liếc nhìn anh: “Không có quần áo thì làm sao bây giờ?”
Doãn Mặc nhìn đồng hồ: “Nằm một lát, anh đi mua cho em.”
Sau khi Doãn Mặc rời đi, Mộ Dữu được bọc trong chăn và nằm trên giường, một số tình tiết của đêm qua giống như một bộ phim lặp đi lặp lại trong tâm trí của cô.
Anh không phải là một người lạnh lùng và kiêu ngạo sao, sao khi say lại phát điên như vậy.
Cô không biết trạng thái đêm qua của Doãn Mặc có bao nhiêu phần là do tác dụng của rượu, bao nhiêu phần là do bản chất thực sự không rõ ẩn giấu qua vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh.
Thật đáng tiếc khi lúc đó Doãn Mặc lại tắt đèn.
Xung quanh tối đen như mực, cô không nhìn rõ người đàn ông không bao giờ biểu lộ cảm xúc này đang ở trong trạng thái bộc phát dã thú như thế nào.
Càng không thấy cô lại càng tò mò.
Nếu có lần sau cô nhất định phải bật đèn để tận hưởng nó.
Khi ý tưởng này nảy ra, Mộ Dữu thật muốn tự tát mình đến chết.
“Phi phi phi, làm gì có lần sau?”
Dừng ở đây, cô mới không muốn dính dáng gì với một người đàn ông già. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Điện thoại di động bên cạnh gối vang lên, Mộ Dữu cầm lên mở ra, nhận được tin nhắn WeChat của Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên là một cô gái được ông nội của cô mang về từ một thị trấn nhỏ, cô ấy từ nhỏ đã sống ở nhà họ Mộ và lớn lên cùng với Mộ Dữu.
Thư Minh Yên là cháu dâu được ông nội cô chọn để kết hôn với anh họ của Mộ Dữu trong tương lai, vì vậy cô ấy có thể được coi là chị dâu tương lai của cô.
Nhưng người anh họ đó của cô là một người đàn ông đào hoa, ăn chơi đàn điếm, Mộ Dữu không thích điều đó chút nào, cô chỉ hy vọng người phù hợp sẽ xuất hiện trong tương lai, để người chị em tốt này của cô có thể thoát khỏi cái hôn ước hoang đường này.
Cho nên Mộ Dữu đã đặt ghi chú cho Thư Minh Yên là: Mau đến cưới tiên nữ cưới đi.
Mau đến cưới tiên nữ đi: [Sao tối hôm qua cậu không về, quản gia trong nhà đã nói với chú nhỏ. Nếu Mộ Du Trầm bắt được cả đêm cậu không về ngủ nhất định sẽ tức giận, cậu nhanh chóng nghĩ cách giải thích với chú nhỏ đi.]
Mộ Dữu thở dài, trả lời cô ấy: [Đã bị chú ấy bắt được rồi.]
Mau đến cưới tiên nữ đi: [Chân còn không? Hay đang ở trong bệnh viện chỉnh hình?]
Mộ Dữu: [Tối qua mình uống nhiều quá nên ngủ ở nhà của Doãn Mặc.]
Mau đến cưới tiên nữ đi: [Cũng tốt, cậu làm tớ sợ nhảy dựng. Chú ấy luôn yên tâm đối với Doãn Mặc, cậu ở chỗ anh ấy nhất định sẽ an toàn.]
Mau đến cưới tiên nữ đi: [Nhưng không phải cậu không để ý tới Doãn Mặc sao, tại sao cậu lại ngủ ở nhà anh ấy?]
Mau đến cưới tiên nữ đi: [Buồn ngủ quá, tớ còn chưa ngủ đủ, vừa rồi nghe dì ở bên ngoài nói chuyện cho nên mới nói cho cậu biết. Cậu không sao thì tốt rồi, tớ tiếp tục ngủ bù đây, chuyện của Doãn Mặc để sau hẵng nói~]
Mộ Dữu: [Còn một chuyện nữa.]
Mộ Dữu: [Tối qua sau khi uống rượu tớ đã ngủ với Doãn Mặc, sáng nay lại bị chú nhỏ bắt được.]
Tin tức vừa được phát đi, Thư Minh Yên ngay lập tức gọi điện thoại tới: “Tớ không buồn ngủ nữa, cậu nói tiếp đi!”
Mộ Dữu: “...”
-
Mộ Dữu đem mọi chuyên từ đầu đến cuối kể cho Thư Minh Yên.
Im lặng một lúc: “Nếu cậu giải thích với Mộ Du Trầm như vậy, sau này không thể thay đổi khẩu cung được. Vậy hai cậu thực sự muốn đi lãnh chứng à?”
Đang trò chuyện, Mộ Dữu nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đã trở về, tớ sẽ nói cho cậu biết sau.”
Vừa cúp điện thoại, Doãn Mặc mở cửa đi vào.
Anh đặt quần áo đã mua lên giường, Mộ Dữu nhìn túi đóng gói, kinh ngạc ngẩng đầu: “Làm sao anh biết được kích cỡ của tôi?”
“Tối hôm qua không phải đã dùng tay ước lượng qua rồi sao?”
Anh bình tĩnh đáp lại, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào nhưng khiến khóe miệng Mộ Dữu giật giật hai lần.
Không biết vì cái gì, một người nghiêm túc lại nói ra những lời không đứng đắn với thái độ nghiêm túc như vậy.
Khi Mộ Dữu đang nhặt quần áo của mình, cô nhìn thấy một lọ thuốc mỡ nhỏ trong túi đóng gói, bối rối lấy nó ra: “Đây là cái gì?”
“Bôi thuốc xong rồi hãy thay quần áo.” Doãn Mặc cầm lấy, mở nắp ra, dùng tăm bông chấm một ít lên trên.
Anh xốc chăn lên, kéo mắt cá chân của cô đem người túm lại.
Mộ Dữu rốt cuộc cũng ý thức được đây là thuốc gì, mí mắt giật giật vài cái, vội vàng chui vào trong chăn: “Không cần bôi!”
Doãn Mặc buông cô ra, đưa tăm bông qua: “Vậy em tự làm đi.”
Trên mặt Mộ Dữu tràn đầy chán ghét, không muốn nhận lấy, hai má đỏ bừng.
Doãn Mặc đặt lọ thuốc xuống: “Anh đi ra ngoài.”
Anh quay người bước đi, đóng cánh cửa phía sau lưng lại.
Cảm giác đau như xé rách, Mộ Dữu miễn cưỡng bôi thuốc và mặc quần áo mới vào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và ra khỏi phòng ngủ, nghĩ đến việc sau đó phải giải thích với chú nhỏ của mình, cô quyết định nói chuyện với Doãn Mặc về việc đi lãnh chứng.
Anh đang ở phòng khách dưới lầu, thấy cô đi xuống thì lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp: “Lại đây ăn cháo.”
Mộ Dữu đi theo đến cửa phòng bếp, cô không ăn, còn đang suy nghĩ chuyện trước đó: “Sao anh lại nói với chú nhỏ của tôi là sắp tới tôi định đi lãnh chứng với anh?”
Doãn Mặc cầm một cái bát, chậm rãi múc cháo vào: “Bộ dạng kia của em bị cậu ấy thấy được, tự nhiên cậu ấy sẽ hiểu chúng ta đã đi đến bước nào rồi. Anh và em lại chênh lệch nhau vài tuổi...”
“Bảy tuổi.” Mộ Dữu ngắt lời anh: “Làm ơn nói cụ thể con số chính xác.”
Cô sợ tên đàn ông chó này không biết chính mình là trâu già gặm cỏ non.
Doãn Mặc: “...”
Nhìn anh đưa cháo tới, Mộ Dữu nhận lấy, múc một muỗng, đôi môi phấn nộn thổi hai hơi: “Anh nói tiếp đi, cho nên?”
Doãn Mặc đậy nắp lại nhìn sang: “Cho nên chuyện này nhất định phải kết thúc bằng hôn nhân, càng sớm càng tốt.”
Anh trầm ngâm nói: “Nhanh nhất đi, chúng ta lựa chọn thời gian đi đến cục dân chính một chuyến.”
Mộ Dữu không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy, theo bản năng chống cự: “Tôi mới hai mươi mốt tuổi!”
Doãn Mặc: “Đã quá tuổi kết hôn.”
“Tôi vẫn là một nàng tiên nhỏ.”
“Sau khi kết hôn em vẫn có thể là nàng tiên nhỏ.”
“Nếu kết hôn, sẽ không thể bất tử!”
“...”