“Vì cái gì mà anh cảm thấy tôi trốn anh?” Mộ Dữu uống hai ngụm nước mật ong, trịnh trọng nói: “Tôi không nói chuyện với anh, là bởi vì tôi cảm thấy tôi thực sự không biết rõ gì về anh.”

Doãn Mặc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn trà: “Uống nhiều rượu sẽ khát nước, anh đi đun nước nóng cho em, một lát anh sẽ mang đến phòng.”

Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, Mộ Dữu uống hết cốc nước mật ong trong tay, ôm gối nép vào ghế sô pha.

Lúc cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên bên tai.

Cô nhướng mi mắt nặng trĩu lên, thấy Doãn Mặc đi đến mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ xinh đẹp và tri thức, hai tay cầm một hộp quà xinh xắn đưa tới, giọng nói uyển chuyển dễ nghe: “Anh Doãn, tôi là hàng xóm ở tầng trên của anh, hôm nay làm đồ tráng miệng không cẩn thận nên làm hơi nhiều, tôi tặng anh một phần nha.”

“Không cần.” Anh đứng ở bên trong cánh cửa, dứt khoác từ chối: “Sau này đừng tới gõ cửa nữa.”

Doãn Mặc luôn luôn từ chối những người phụ nữ ngưỡng mộ anh, chưa từng có ngoại lệ.

Bao gồm cả cô.

Mộ Dữu bóp cốc nước rỗng, các khớp ngón tay hơi siết chặt.

Cô vẫn nhớ sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với anh.

Cô nghĩ nếu anh tốt với cô như vậy, chắc chắn anh cũng sẽ thích cô.

Cõi lòng cô tràn đầy mong đợi.

Nhưng ngày hôm đó, anh chỉ bình tĩnh nói ba chữ: “Em còn nhỏ.”

Giọng điệu của anh hờ hững giống như cách từ chối người phụ nữ lúc nãy, không chút thương hại.

Mộ Dữu biết người này không có ưu điểm gì lớn, ngoại trừ việc anh  rất dứt khoát trong việc giải quyết tình cảm.

Anh từ chối, cô cũng không bao giờ mặt dày quấn mãi không buông, day dưa không dứt.

Trong hai năm qua, ngoại trừ việc cô không thích nói chuyện với Doãn Mặc, cuộc sống của cô trôi qua rất thoải mái, cô rất vui vẻ.

Người phụ nữ kia mang món tráng miệng rời đi, Doãn Mặc đóng cửa lại.

Thấy Mộ Dữu đang ngủ trên ghế sô pha, anh đi tới, cầm lấy cốc nước rỗng mà cô vẫn đang cầm, đặt lên bàn.

Cô gái không mở mắt, anh trực tiếp đem người bế lên kiểu công chúa, định đưa cô về phòng.

Mộ Dữu đang tựa vào trong lòng ngực anh mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai và sắc sảo của người đàn ông.

Dù ở nhà, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, cúc áo sơ mi cài đến phía trên, sang trọng và cấm dục.

Trong mấy năm qua Mộ Dữu vẫn luôn tò mò, một người cao cao tại thượng như anh, không biết cô gái như thế nào mới có thể khiến anh sẵn sàng phục tùng dưới váy.

Anh cao quý đoan chính, giống như một bông hoa trên núi cao không thể hái. Nhưng càng như vậy, đôi khi càng làm người ta muốn quật ngã anh, hung hăn chà đạp.

Có lẽ là do uống quá nhiều, Mộ Dữu không thể kiểm soát được ngón tay của mình, đầu ngón tay cô chậm chạp đáp xuống yết hầu trên đường viền cổ áo của anh.

Giống như chạm phải một điều cấm kỵ.

Người đàn ông dừng bước trước cửa phòng ngủ tầng hai, cúi đầu nhìn cô.

Mộ Dữu táo bạo hơn bao giờ hết, với đôi mắt trong veo và sạch sẽ không né tránh, nhìn thẳng vào anh một cách thản nhiên.

Dưới ánh mắt như thiêu đốt của người đàn ông, một đôi bàn tay xanh nhạt với các ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo phía trên của anh. Cổ anh rất trắng, yết hầu nhô ra rất đẹp và gợi cảm, trượt lên trượt xuống hai lần.

Ngón tay lạnh lẽo của Mộ Dữu nhẹ nhàng khều khều, anh ôm cô, không thể động tay ngăn cản, hơi nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp, ý đồ cảnh cáo: “Dữu Dữu!”

Giống như bị giọng điệu của anh dọa sợ, cô gái trong vòng tay anh rõ ràng là sửng sốt.

Men rượu tràn ngập trong đầu, Doãn Mặc kiềm chế lí trí cuối cùng của mình.

Anh đá tung cửa phòng ngủ, đặt người lên giường, đắp chăn cho cô: “Em uống say rồi, ngủ sớm đi.”

Anh chưa kịp đứng dậy, cô gái đã bất ngờ vòng tay câu lấy cổ anh.

Lúc này, đôi môi của cô gái tiến đến gần và hôn lên yết hầu gợi cảm của anh.

Môi cô mềm mại và ẩm ướt, sống lưng Doãn Mặc đột nhiên cứng đờ. Sau đó, cô cắn anh thật mạnh.

Doãn Mặc kêu lên một tiếng, nhíu mày nhìn cô, giọng điệu dung túng như đang trách mắng: “Được rồi, đi ngủ đi.”

Anh vẫn như cũ lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút hớ hênh nào làm xao xuyến lòng người.

Quả nhiên là một tảng đá, không thể nhấc lên được.

Mộ Dữu mất kiên nhẫn đẩy anh ra: “Cút đi.”

Anh ngồi ở bên giường không rời đi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Mộ Dữu không muốn làm khó bản thân mình nữa, vì vậy cô giả vờ như anh không tồn tại, vươn cánh tay dài của mình để tắt đèn ngủ.

Trong khoảnh khắc đó, cổ tay của cô bị bàn tay của anh mạnh mẽ nắm lấy.

Anh dùng sức một chút đã dễ dàng kéo người qua, cô vững vàng ngã vào trong vòng tay của anh.

Doãn Mặc ôm lấy chiếc eo thon của cô, nhướng mày nhìn vẻ mặt tức giận của cô.

Anh hơi cong ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú của cô: “Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn như lúc bé, không thích thì giận sao?”

Mộ Dữu đẩy anh ra, Doãn Mặc càng siết chặt cô hơn.

Đầu ngón tay nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông lại gần, đôi mắt phượng dài hẹp hơi híp lại, mí mắt bên trên mở ra nếp gấp thật sâu, con ngươi thâm thúy, bên trong có bóng người, giống như hai ngọn đèn thắp sáng.

Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào anh, trong giây lát quên mất phải giãy giụa.

Người đàn ông cúi xuống gần hơn, môi anh gần như đã chạm vào môi cô, hơi thở hô hấp nóng bỏng phả ra.

Đầu ngón tay chai sần của anh như không có gì lướt qua đôi môi mẫn cảm của cô, cảm thấy cô gái trong lòng run lên, anh khẽ hé mở đôi môi mỏng, thanh âm trầm thấp quyến rũ: “Hôn được không?”

Cô thể của Mộ Dữu đông cứng lại, đôi đồng tử của cô đột nhiên giãn ra.

Ánh mắt của anh giống như đang cười nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn: “Em sợ sao?”

Doãn Mặc buông cô ra, vừa định đứng dậy thì cô đã vòng tay qua gáy anh. Đặt môi lên, hôn anh ấy.

Kỹ thuật hôn của cô vẫn còn non nớt và vụng về, không có bất kỳ quy trình nào, nhưng nó đã dễ dàng phá vỡ sự tĩnh táo của Doãn Mặc.

Anh dùng bàn tay to lớn của mình siết chặt sau đầu cô và giành lại thế chủ động một cách mạnh mẽ.

Anh nếm được vị ngọt của rượu trái cây giữa môi và răng cô, đó là hương vị của vải thiều.

Một lúc lâu sau, Doãn Mặc mới buông cô ra.

Cô gái mềm mại nằm trong vòng tay anh, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

Các đường nét trên gương mặt của cô rất thanh tú, phía dưới lông mày trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt, làm cho vẻ ngoài của cô càng thêm quyến rũ trong sự ngọt ngào và thuần khiết.

“Còn tới sao?” Doãn Mặc dùng đầu ngón tay lau đi vết nước trên môi cô, con ngươi tối sầm.

Rõ ràng là bồn chồn, gần không thể kìm chế được.

Nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân lại, giống như một người thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi tiến thêm một bước.

Cho đến khi cô hôn anh một lần nữa, Doãn Mặc không chút do dự ném cô xuống giường.

Đèn trong phòng đã bị anh tắt hết.

Một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu vào qua khe hở giữa các tấm rèm.

Tấm rèm màu xám khói nhẹ nhàng đung đưa, để lộ bóng người.

Dưới ánh đèn hư ảo, chiếc quần dài màu đen và chiếc váy màu xanh đậm rơi xuống đất, quấn chặt lấy nhau.

——

Mộ Dữu cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, cô là bị đánh thức bởi cơn khát.

Trong lúc hỗn loạn, cô muốn uống nước, vừa trở mình liền cảm thấy khắp người đau nhức, giống như là bị người ta đánh.

Khi suy đoán này xuất hiện, cô lập tức mở mắt ra.

Xuyên qua khe hở trên rèm cửa, cô có thể nhìn thấy bầu trời sáng sủa bên ngoài, đồ vật trong phòng xa lạ, đây không phải phòng ngủ của cô.

Từng chút ký ức của đêm qua tái hiện lại trong tâm trí của cô.

Mộ Dữu nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đầu và vỗ mạnh vào trán mình vài cái, cảm thấy khó chịu không thể tả.

Kể từ khi bị anh từ chối, cô đã hạ quyết tâm sẽ không dính dáng gì đến người đàn ông chó má này nữa.

Cô cũng đã làm rất tốt trong những năm qua.

Cô thực sự không thể hiểu tại sao cô lại khiêu khích anh sau khi đã uống quá nhiều như vậy.

Và biến mọi thứ thành như bây giờ.

Cõ gõ nhẹ vào đầu và nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Lúc đầu, cô chỉ tức giận vì người đàn ông chó má này luôn tỏ ra thờ ơ, cố ý trêu chọc anh, cũng không thực sự muốn làm gì với anh cả.

Sau đó thái độ anh khác thường, dụ dỗ cô hôn anh.

Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hành vi đêm qua quá táo bạo, Mộ Dữu cảm thấy cô thật sự đã say rồi.

Cô cầm điện thoại lên xem giờ, đã sáu giờ sáng.

Mặc dù cô thường không thức dậy vào thời điểm này, nhưng bây giờ cô không muốn ngủ ở nhà của Doãn Mặc.

Tốt hơn hết là cô nên rời đi càng sớm càng tốt vào sáng sớm để không bị phát hiện ra.

Mộ Dữu thu thập chăn bông và đứng dậy khỏi giường, tìm kiếm quần áo của mình.

——

Sợ Mộ Dữu thức dậy sẽ đau bụng, Doãn Mặc dậy sớm và nấu cháo ở tầng dưới. Nhân tiện đó, một cuộc họp video ở nước ngoài đã được tổ chức trong phòng khách.

Sau cuộc họp, anh vào bếp nhìn cháu trong nồi.

Gần chín, mở nắp ra có một mùi thơm nồng.

Vẫn còn sớm, không biết Mộ Dữu có thức dậy hay không, vì vậy anh đã bật lửa nhỏ để giữ ấm.

Vừa định quay lại phòng xem cô thì chuông cửa vang lên.

Doãn Mặc bước tới mở cửa.

Mộ Du Trầm đứng ở ngoài cửa, mặc áo khoác đen, khuôn mặt hốc hác, trông giống như ngủ không đủ giấc.

Nhìn thấy Doãn Mặc, anh ấy hỏi: “Tối hôm qua cậu đưa trái bưởi nhỏ về nhà sao?”

Không đợi Doãn Mặc trả lời, anh ấy nói tiếp: “Hôm qua công ty có chuyện, ba bốn giờ sáng tôi mới trở về, mới vừa ngủ thì ở nhà cũ đã gọi điện thoại cho tôi, nói trái bưởi nhỏ cả đêm không về nhà. Không phải Phương Khải Hạ nói hôm qua cậu đưa con bé rời khỏi câu lạc bộ à? Cậu không đưa con bé về nhà sao?”

“Đêm qua em ấy ở đây với tôi.”

Mộ Du Trầm thở phào nhẹ nhõm, bước vào: “Tôi cũng đoán con bé ở chỗ của cậu. Hôm qua bố con bé ở nhà cũ, chắc con bé không muốn quay về. Tại sao cậu không đưa con bé đến chỗ tôi? Nha đầu đó uống nhiều sợ bị tôi mắng, tìm cậu che chở sao?”

Mộ Du Trầm ngồi xuống ghế sô pha.

Doãn Mặc nói “ừm” và rót cho anh ấy một cốc nước: “Em ấy còn chưa dậy, cậu bận như vậy không bằng về nhà ngủ một giấc đi, khi nào em ấy tỉnh lại tôi sẽ đưa em ấy về nhà.”

“Cũng được.” Mộ Du Trầm đang khát nước nên cầm lấy và uống gần hết.

Sau đó anh ấy hỏi Doãn Mặc: “Tối qua con bé uống bao nhiêu, không làm ầm lên với cậu chứ?”

Đôi mỏng của Doãn Mặc mấp máy, dừng một chút: “Không có việc gì.”

Mộ Du Trầm nghĩ tới điều gì đó, ngước mắt lên: “Chỉ có một phòng ngủ, con bé ngủ lại đây vậy đêm qua cậu ngủ ở đâu?”

Anh ấy quen thuộc với căn hộ của Doãn Mặc, ngoại trừ phòng ngủ, những phòng khác đều không có giường.

Nhìn lại ghế sô pha, hình như cũng không có người ngủ trên đó.

Mộ Du Trầm đang thắc mắc thì có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, kèm theo giọng nói trong trẻo như sáng sớm của cô gái: “Doãn Mặc, anh để quần áo của tôi ở đâu rồi!”

Mộ Dữu đứng dậy và mặc quần áo của mình, nhưng sau khi tìm kiếm xung quanh, cô không thể tìm thấy bộ đồ mà cô đã mặc vào ngày hôm qua.

Nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam của Doãn Mặc trên đầu giường, cô mặc vào rồi chạy ra hỏi anh.

Nhảy xuống từ bậc thang cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai người, Mộ Du Trầm và Doãn Mặc đang ngồi trong phòng khách.

Cô hét lên một tiếng “a”, quay người chạy lên lầu.

“Còn chạy nữa liền đánh gãy chân của cháu!”

Giọng nói của Mộ Du Trầm sắc bén, đầy uy hiếp.

Mộ Dữu vừa bước lên vài bước, cô lại bước xuống từng bước với đôi chân co quắp, quay lưng về phía phòng khách, khóc không ra nước mắt.

Nhìn Mộ Dữu đi chân trần, đầu tóc bù xù, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Doãn Mặc.

Khi cô đi xuống cầu thang, cô đã hỏi Doãn Mặc đã để quần áo của mình ở đâu.

Mộ Du Trầm cho dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu tình hình của hai người này, vẻ mặc ủ rũ, biểu cảm vô cùng u ám.

Phòng khách yên tĩnh lạ thường, như thể sắp có bão.

Ánh mắt dò xét của Mộ Du Trầm  rơi vào người Doãn Mặc.

Doãn Mặc không nhận ra, bình tĩnh nhặt chiếc chăn trên ghế sô pha, đi đến bên cạnh Mộ Dữu đem cô hoàn toàn bao bọc lấy.

Những đốt ngón tay thon thả nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù của cô.

Mộ Dữu cảm thấy đôi mắt muốn ăn thịt người của chú nhỏ lúc này đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, cực kì hủy diệt.

Trùm chăn kín mít, cô căn bản không dám nhìn qua sô pha, nhỏ giọng hỏi Doãn Mặc: “Quần áo của tôi ở đâu?”

Doãn Mặc: “Hôm qua bị hỏng rồi, anh vẫn chưa có thời gian để đi mua một bộ mới.”

Nghĩ đến sự thô lỗ tối qua của người đàn ông này, Mộ Dữu cảm thấy nóng tai, tức giận đến mức muốn đá anh một cái.

Nếu không phải vì không tìm thấy quần áo, cô sẽ không đi ra ngoài như thế này.

“Hai người các người cho rằng tôi không tồn tại sao?” Thấy bọn họ vẫn như cũ xem như không có ai khác thì thầm to nhỏ, giọng điệu của Mộ Du Trầm tràn đầy khó chịu.

Anh ấy đứng dậy và đi tới với một cảm giác áp bức mạnh mẽ: “Ai sẽ là người giải thích tối hôm qua hai người ngủ như thế nào và đã làm gì?”

Trái tim của Mộ Dữu đột nhiên run lên, cô vô cùng sợ hãi.

Bố và chú của Mộ Dữu làm ăn không tốt, là con trai út của ông nội, chú nhỏ của cô, Mộ Du Trầm đã tiếp quản Mộ thị ngay khi vừa tốt nghiệp.

Chú ấy có tầm nhìn xa và quyết đoán, Mộ thị dưới sự tiếp quản của chú ấy đã phát triển hơn bao giờ hết.

Trong công ty chú ấy làm chủ, ở nhà chú ấy nói một không nói hai.

Từ khi còn nhỏ, thời gian Mộ Dữu ở chung với bố mẹ cô không nhiều, vẫn luôn là Mộ Du Trầm chăm lo cho việc học và cuộc sống hàng ngày của cô.

Chú nhỏ là trưởng bối trong nhà cưng chiều cô nhất, cũng là người kỷ luật cô nhiều nhất.

Mặc dù Mộ Du Trầm sống một mình ở căn hộ của chú ấy trong hai năm qua vì bận rộn với công việc nên cũng không có quản cô, nhưng trong lòng của Mộ Dữu chú ấy vẫn là người đáng sợ nhất.

Nếu để chú ấy biết, tôi hôm qua cô đã cùng bạn tốt của chú ấy làm chuyện đó.

Giữ cô và Doãn Mặc, ít nhất sẽ có một người bị đánh chết.

Mộ Dữu không biết phải làm gì, Doãn Mặc đã tự nhiên đưa Mộ Dữu đến trước mặt Mộ Du Trầm.

Như để trấn an, anh nắm chặt tay cô và nói thẳng với Mộ Du Trầm: “Lời giải thích là chúng tôi đang yêu nhau, hơn nữa sắp tới còn dự định sẽ sớm kết hôn.”

Mộ Dữu: “?”

Kết hôn ? ? ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play