Mộ Dữu dậy muộn, tất cả mọi người đã ăn sáng xong. Lúc
này, chỉ còn lại một mình cô trong phòng ăn.
Trong lúc ăn uống, cô mới nhớ đến chuyện truyện tranh Ôn
Noãn tìm cô ký hợp đồng, cô cầm lấy điện thoại rồi thêm wechat của đối
phương.
Không bao lâu sau, đối phương chấp nhận đồng ý kết bạn
với cô.
Sau khi cô bàn chuyện ký hợp đồng với biên tập xong, đối
phương đã gửi hợp đồng truyện tranh đến.
Mộ Dữu đang mở từng cái, đọc rất chăm chú thì Doãn Mặc
bước vào: “Sao lại chơi điện thoại. Mau ăn đi. Để lâu thì đồ ăn sẽ nguội đó.”
Mộ Dữu chột dạ, nín thở nhét điện thoại vào trong túi:
“Em ăn ngay đây.”
Cô cầm thìa, múc một muỗng cháo hải sản đưa vào trong
miệng.
Đầu bếp trong gia đình có sở trường nấu các món ăn Quảng
Đông. Cháo hải sản càng tuyệt vời, hương vị mịn màng tinh tế, tươi ngọt thơm
ngon. Theo lời ông nội nói thì cũng không hề kém hơn nơi chuyên nấu là Quảng
Đông.
Doãn Mặc kéo ghế ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, xem ra
anh cũng muốn ở bên cạnh cô.
Đây là Mộ gia. Ngược lại, anh rất có tự giác của người
làm ông xã trước mặt nhiều người trong nhà họ Mộ.
Nhưng mà anh tự mình đưa tới cửa, cũng là thời cơ tốt để
cải thiện quan hệ giữa hai người. Lúc này, không phải cô là nên nắm chặt cơ hội
à?
Cô bưng chén cháo để trước mặt, múc một thìa đưa qua,
miệng rất ngọt: “Chồng ơi, cháo này rất ngon đó. Khẳng định là anh chưa từng ăn
loại cháo ngon thế vậy? Anh có muốn nếm thử không?”
Doãn Mặc chậm rãi nói: "Buổi sáng anh đã ăn qua, đã
biết mùi vị rồi. ”
Nụ cười trên khóe miệng Mộ Dữu cứng đờ, lạnh lùng rụt lại
miếng cháo vừa đưa ra vào trong chén. Cô cúi đầu ăn của mình, không thèm nói
thêm một câu với anh nữa.
Cô lớn tới từng tuổi này, cho tới bây giờ chưa từng thấy
qua người đàn ông nào không có mắt như vậy!
Cái thìa của cô sắp đến trước mặt anh, anh lại từ chối
cô!
Ngọn lửa bùng lên trong nội tâm của Mộ Dữu. Lúc cô cầm
đũa gắp thức ăn, cái đũa tập trung đập mạnh lên chiếc đĩa tạo ra tiếng vang
thanh thúy.
Sau đó mặt không chút thay đổi dùng sức gắp lại, ăn hết.
Doãn Mặc quan sát biến đổi tâm trạng trên mặt cô, một lúc
lâu sau mới phản ứng lại. Hình như anh đã nói sai cái gì đó rồi.
Cô nói anh chưa bao giờ ăn món cháo ngon này, anh chỉ nói
sự thật. Anh đã ăn nó vào buổi sáng.
Trong mắt Mộ Dữu, có phải cảm thấy mình đang từ chối ý
tốt của cô không?
Anh thật sự không có suy nghĩ đó, anh chỉ trình bày sự
việc theo cách đơn giản.
Thật vất vả mới khiến Dữu Dữu bắt đầu thích anh một lần
nữa, còn tự mình đút cháo cho anh. Lúc này, anh nên thuận theo mới đúng, ăn một
ngụm rồi sau đó khen ngợi hương vị rất tốt.
Tại sao anh lại nói một câu đắc tội với cô chứ.
Doãn Mặc mơ hồ cảm nhận được bởi vì thái độ vừa rồi của
anh mà làm cho mối quan hệ vừa mới dịu xuống của hai người lại lạnh đi vài
phần.
Hiện tại, anh không biết còn kịp để cứu vãn không?
Doãn Mặc liếc mắt nhìn cháo trong bát cô một cái: “Ngon
không?”
Mộ Dữu giống như không nghe thấy, không thèm quan tâm đến
anh. Cô tiếp tục uống của mình.
Doãn Mặc tiếp tục cố gắng tiến lại gần cô, hỏi thử: “Anh nếm
thử một ngụm của em được không?”
Mộ Dữu nhấc mí mắt lên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh:
“Hình như anh vừa nói buổi sáng đã ăn rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.