Nụ Hôn Ngọt Ngào Sau Hôn Nhân

Chương 27


11 tháng

trướctiếp

Trong nháy mắt, Mộ Dữu cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Ngây người một hồi lâu, cô mới dần dần lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ.

"Anh..." Cô bắt đầu nói lắp: “Anh muốn giúp tôi?”

Điều quan trọng là làm cái gì để giúp việc này?

Một tia sáng dịu dàng hắt qua khe hở giữa rèm cửa ban công, chia hai bên thành nửa sáng nửa tối trên mặt đất.

Mộ Dữu mượn ánh sáng lờ mờ nâng gương mặt mờ mịt của mình lên nhìn anh. Cô ngẩn người một lúc.

Doãn Mặc đè bả vai cô lại, khiến cả người cô nằm thẳng.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi môi gợi cảm đến gần cô hơn: "Chuẩn bị xong chưa?”

Giọng nói dễ nghe của anh bị khuếch đại vô số lần vào ban đêm. Giọng nói nhẹ nhàng, lộ ra sự ôn nhu thuần khiết hiếm gặp, có chút mê hoặc và không rõ ràng.

Tim Mộ Dữu đập nhanh vài nhịp. Sau đó nhịp đập càng ngày càng nhanh hơn.

Cô cảm thấy mình rõ ràng lại bị anh trêu chọc rồi. 

Rõ ràng đã nói là cô dụ dỗ anh. Sao bây giờ lại làm ngược lại?

Mộ Dữu đang tính từ chối nhưng đôi môi mềm mại của anh đã rơi trên môi cô, nhẹ nhàng mút hôn một cái.

Giống như bị dòng điện chạy qua người, Mộ Dữu quên giãy dụa. Cô lại nhớ tới đêm say rượu kia.

Anh hôn cô nữa!

"Chuyên tâm một chút." Hình như anh phát hiện cô đang ngẩn người. Giọng nói khàn khàn của anh lộ ra sự bất mãn, tăng sức lực nắm cằm cô lên làm cô phải há miệng.

Nụ hôn sâu hơn rơi xuống.

Kỹ thuật hôn của anh không tính là tốt lắm nhưng lại mang thế tiến công mãnh liệt, làm cho cô không có sức để chống đỡ.

Mộ Dữu vốn muốn chống lại nhưng cô không ngờ bản thân dần đắm chìm trong nụ hôn kia, có chút cảm giác hưởng thụ.

Cô nếm được mùi rượu nhạt giữa môi và răng anh. Dường như cũng say theo.

Có lẽ là vì công việc bận rộn quanh năm nên Doãn Mặc có thói quen dậy sớm.

Mặc dù tối hôm qua ngủ muộn nhưng đúng năm giờ rưỡi, anh sẽ từ từ tỉnh dậy dưới sự chi phối nghiêm khắc của đồng hồ sinh học.

Anh mở mắt ra, Mộ Dữu còn dựa sát vào lòng anh. Dáng vẻ khi ngủ của cô vô cùng ngọt ngào.

Doãn Mặc nhìn người trong ngực. Hình như anh đã hiểu được một chút.

Sau khi họ thân mật trên cơ thể của nhau, cô sẽ vô thức dính lấy anh. Hơn nữa, vì cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi nên cả đêm đều ngoan ngoãn ngủ, yên tĩnh. Thậm chí, cô còn không xoay người, càng đừng nói đến chuyện cuốn chăn đi.

Kể từ đó, hình như anh biết được cách thức mới có thể thực hiện được bí quyết vợ chồng cùng đắp một cái chăn.

Đó chính là thỏa mãn cô ấy.

Doãn Mặc lại nhớ lại dáng vẻ tối hôm qua của cô. Anh bật đèn lên, ánh đèn ấm áp làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Bên ngoài còn hiện lên một màu hồng phấn mê người.

Một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống từ đuôi mắt, gương mặt ngọt ngào và thuần khiết kia giống như hoa lê dính hạt mưa, rất mê hoặc lòng người. Một nốt ruồi nhỏ dưới hàng lông mày bên trái lộ nét quyến rũ riêng biệt. Vì vậy, cô ngày càng xinh đẹp, mê hoặc lòng người tới mười phần.

Hình ảnh đẹp đó khiến anh muốn làm phản, suýt nữa không thể kiềm chế được.

May mắn lúc ấy anh còn lý trí, không có thật sự làm gì cô.

Thời gian mặt trời mọc ở An Cầm khá sớm, bây giờ trời đã sáng. Ngoài cửa sổ, thấp thoáng tiếng chim hót.

Doãn Mặc chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của Mộ Dữu thật lâu. Anh bỗng dưng cảm thấy không nỡ rời giường, tiếp tục nhắm mắt lại.

Sáu giờ rưỡi, Doãn Mặc vẫn lặng lẽ đứng lên.

Ông cụ Mộ đã lớn tuổi nên ngủ rất ít. Vì vậy, tỷ lệ rất cao là đã thức dậy vào thời gian này.

Tối hôm qua, anh tới lúc nửa đêm. Lẽ ra anh phải đi chào hỏi các bậc cha chú.

Anh rửa mặt xong liền bước xuống lầu. Giản Quý Bạch đã đứng lên, đang cùng ông cụ chơi cờ trước cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Ông cụ nhìn thấy Doãn Mặc, cười chào hỏi: "Dậy rồi à.”

Anh ta không kinh ngạc khi thấy Doãn Mặc xuất hiện ở chỗ này. Tất nhiên là tối hôm qua, Giản Quý Bạch cũng đoán được anh tới, đã nói với ông cụ.

Doãn Mặc trả lời, đi sang qua bên đó.

Giản Quý Bạch kéo anh ngồi bên cạnh mình: “Tới rất đúng lúc. Mau đến tư vấn cho tôi đi. Chúng tôi sắp chuyển đến giai đoạn chém giết cực kỳ nguy hiểm.”

Ông cụ hừ một tiếng, uống một ngụm trà: “Con cho là kéo Doãn Mặc ngồi bên cạnh là có thể thắng ta? Ta đây ăn nhiều muối hơn gạo mà hai đứa đã ăn.”

Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt dừng lại trên ván cờ. Một lát sau, anh giơ ngón trỏ chỉ vào một vị trí nào đó: “Đi nơi này.”

Ý cười của ông cụ hơi cứng đờ, nhanh chóng đặt chén trà của mình xuống. Ông cụ liếc mắt nhìn Doãn Mặc ngồi đối diện.

Hai mắt Giản Quý Bạch sáng lên: “Cậu đúng là được lắm. Ván này lại có thể bị cậu chém ra một đường sống sót!”

Anh ta định đi bước tiếp theo như lời Doãn Mặc nói nhưng ông cụ đã giơ tay ngăn cản anh ta: “Làm cái gì vậy? Con không được đi bước này.”

Giản Quý Bạch bị chọc cười: “Bố, lần này bố không phúc hậu nha. Không phải bố vừa nói hai tụi con cộng lại cũng không sánh bằng bố. Bây giờ, bố quyết định chơi xấu?”

“Con đã từng thấy cha vợ chơi xấu con rể chưa? Ba cũng không có chơi xấu với con.” Ông cụ nói: “Trước khi Doãn Mặc đến đây, ai trong hai chúng ta luôn là người thua trận? Con cẩn thận nhớ lại một chút, có phải là bố không?”

Giản Quý Bạch nhớ lại một chút, sắc mặt khẽ thay đổi.

Ý cười trên mặt ông cụ càng đậm, đôi mắt đen của mình rơi vào vị trí kia: “Vậy thì đúng rồi. Hiện tại, con nên đi bước tiếp theo.”

Lại nhìn về phía Doãn Mặc: “Nào. Cháu lại giúp nó đi.”

Giản Quý Bạch: “...”

Doãn Mặc: “...”

Mộ Du Vãn ôm con gái bước xuống lầu, nhìn thấy ông cụ trêu đùa hai đứa cháu mình như đứa nhỏ, liền cảm thấy dở khóc dở cười. 

Không đúng. Con rể và cháu rể. Hình như hình ảnh này nên gọi là ba thế hệ mới đúng.

Khi ý niệm này xuất hiện trong đầu, Mộ Du Vãn không nhịn được nở nụ cười.

 

Giản Quý Bạch tình cờ quay đầu nhìn lại, Mộ Du Vãn chưa kịp thu lại ý cười. Ánh mắt của hai vợ chồng chạm vào nhau ở giữa không trung. Khóe miệng của cô ấy cứng đờ trong hai giây.

Mộ Du Vãn nhớ lại hình ảnh tối hôm qua. Lúc anh ấy nhận được cuộc điện thoại của Doãn Mặc, còn bị người ta nghe ra manh mối.

Cảm giác vô cùng xấu hổ dâng lên. Cô ấy mất tự nhiên xoay người chuẩn bị yên lặng ôm con gái ra sân sau chơi đùa.

Ai ngờ Điềm Điềm vừa nhìn thấy bóng dáng của Giản Quý Bạch, cô bé liền vẫy tay gọi người đến: “Bố bố! Con muốn bố!”

Ông cụ nghe tiếng gọi liền nhìn sang, hiền lành nở nụ cười: “Sao mỗi ngày cô nhóc này đều dậy sớm vậy? Còn rất có tinh thần.”

Mộ Du Vãn dứt khoát ôm con gái đi qua chỗ kia: “Buổi tối ngủ sớm. Con ở nhà cũng như vậy nên quen rồi.”

Giản Quý Bạch đứng dậy, bế con gái từ trong lòng Mộ Du Vãn.

Điềm Điềm ôm cổ Giản Quý Bạch. Ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Doãn Mặc đang ngồi bên cạnh.

Doãn Mặc có một đứa cháu trai nhỏ cũng lớn cỡ này nhưng bọn nhỏ rất nghịch ngợm. Khi thấy anh xuất hiện, cậu nhóc sẽ nhào tới gọi chú. Sau đó, cậu nhóc sẽ hôn lên mặt anh làm cả mặt anh đều dính nước miếng, không nhút nhát như Điềm Điềm.

Anh chưa bao giờ chơi đùa với các cô bé nên không quá am hiểu cách giao tiếp. Anh thử giơ ngón trỏ ra, chọt hai cái lên mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Điềm Điềm: “Gọi chú đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp