Mặc
dù Mộ Dữu và Doãn Mặc ra sức thể hiện tình cảm trước mặt các trưởng bối, nhưng
sự thân mật ấy lại bị trưởng bối trêu chọc, mặt Mộ Dữu đã nóng lên một cách khó
hiểu.
Mặc
kệ việc nhấm nháp hương vị của trái nho, cô nhai rồi nuốt chúng một cách tùy
tiện.
Thật
ra Doãn Mặc không có phản ứng gì, đương nhiên lại lột một quả nữa: “Em còn muốn
ăn tiếp không?”
Mộ
Dữu nhìn trái nho kia, không nhịn được trợn tròn mắt nhìn anh, cười nhẹ nhàng,
đẩy ra: “Không ăn, hơi chua.”
“Chua
sao?” Mộ Du Trầm hơi ngạc nhiên: “Buổi chiều chú đã ăn mấy quả, rất ngọt mà.”
“Có
lẽ do chùm này chua hơn.” Mặt Mộ Dữu bình thản bịa chuyện.
Doãn
Mặc cầm quả nho kia đưa vào trong miệng, ung dung nuốt xuống, rất phối hợp nói:
“Ừ, có hơi chua.”
Ánh
mắt anh và cô chạm nhau, khóe miệng hơi cong như đang cười.
Mộ
Dữu bình tĩnh đưa tầm mắt đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy sự trêu ghẹo
trong mắt anh.
Sau
khi ở trong phòng bệnh với ông một chút, Mộ Bách Liêm đến để thay ca cho Mộ Du
Vãn.
Nhìn
thấy Mộ Dữu ở chỗ này, Mộ Bách Liêm cười dịu dàng chào hỏi cô: “Con đến lúc nào
vậy?”
Từ
khi gặp được Mộ Bách Liêm cùng người phụ nữ khác và đứa bé một nhà hòa thuận
trên phố, Mộ Dữ đã không còn duy trì vẻ bề ngoài hoà thuận của mối quan hệ cha
con nữa.
Mộ
Bách Liêm nói chuyện cô cũng không muốn nghe được, cũng không trả lời.
Nhiều
người ở đây như vậy, Mộ Bách Liêm cảm thấy rất mất mặt, sắc mặt trầm xuống:
“Đều là người trong gia đình, càng lớn càng không có phép tắc.”
Mộ
Dữu nhíu mày: “Ông lấy tư cách gì dạy dỗ tôi? Tôi không giống những đứa con gái
có quy củ của ông, ai là người làm tôi có cha sinh không có cha dạy chứ?”
“Con…”
Mộ Bách Liêm tức giận xông tới, đưa tay ra với Mộ Dữu.
“Mộ
Bách Liêm, con cứ thử động nó xem?” Sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của ông
cụ.
Cùng
lúc đó, Mộ Bách Liêm có cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lẽo bất thường dừng
trên người ông ta.
Doãn
Mặc dùng ánh mắt thanh cao lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ông ta, có vài phần nham
hiểm độc ác.
Anh
rõ ràng ngồi ở kia chưa hề đụng đến, lời cũng chưa nói một câu, lại xem Mộ Bách
Liêm trong lòng phát mao, sau lưng vèo vèo lạnh lẽo.
Dưới
chân Mộ Bách Liêm như bị đóng đinh, đứng sững sờ ở đó, cảm giác tê dại từ sống
lưng lan ra toàn thân.
Bên
ngoài đều cho rằng Doãn Mặc là người tàn nhẫn và đáng sợ, Mộ Bách Liêm không
tiếp xúc nhiều với anh, mỗi lần ông ta trở về nhà cũ cùng Mộ Du Trầm, anh đều
tỏ ra ân cần.
Trên
thương trường, Mộ Bách Liêm chỉ coi anh là một người đàn em có chút năng lực,
sao tuổi còn trẻ, đã có thể lợi hại như vậy?
Chỉ
đến giờ phút đối mặt cùng Doãn Mặc, Mộ Bách Liêm mới cảm nhận được thế nào là
bức người.
Đương
nhiên anh không coi Mộ Bách Liêm là bố vợ, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đang
nhìn một người ngoài có ý đồ hãm hại mọi người.
Các
đốt ngón tay vừa đưa ra đang run rẩy, Mộ Bách Liêm chậm rãi thu lại.
Từ
đầu đến cuối Doãn Mặc, không nói với ông ta một câu.
Chỉ
là lạnh nhạt thu tầm mắt, nắm tay Mộ Dữu giơ lên, nói với ông cụ: “Ông nội,
cháu và Dữu Dữu về nhà trước, hôm nào cháu lại đưa cô ấy đến chơi với ông.”
Mộ
Du Vãn cũng muốn rời đi, ra ngoài cùng hai người họ.
Nhiệt
độ từ từ tăng cao, mặc dù trời đã tối, gió thổi vào người ấm áp và mềm mại.
Khắp
nơi trong bệnh viện đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Khi
ra khỏi khu điều trị nội trú, Mộ Dữu cố gắng quên hết những việc xảy trong
phòng bệnh, hít một hơi thật sâu, cười hỏi Mộ Du Vãn: “Cô nhỏ, cô định về Mộ
gia bằng cách nào? Hay là hai chúng cháu đưa cô về nhé.”
Cô
quay đầu nhìn Doãn Mặc: “Em muốn trở về lấy mấy thứ.”
Doãn
Mặc ừ một tiếng: “Vậy về nhà cũ Mộ gia trước đi.”
Trên
đường trở về nhà cũ, Doãn Mặc lái xe, hai người Mộ Dữu và Mộ Du Vãn cùng ngồi
ghế sau.
Mộ
Du Vãn sợ Mộ Dữu không vui vì chuyện của Mộ Bách Liêm nên tùy ý trò chuyện cùng
cô.
Mộ
Dữu bỗng nhiên hỏi: “Cô nhỏ, cô đi lâu như vậy, Điềm Điềm ở nhà một mình tìm
không thấy cô sẽ khóc đấy.”
Điềm
Điềm là con gái của Mộ Du Vãn, vừa tròn hai tuổi.
Nhắc
tới con gái, Mộ Du Vãn tươi cười và rất dịu dàng: “Có bảo mẫu trông nom con bé,
nó rất ngoan. Hai ngày trước cô định đưa Điềm Điềm đến đây, nhưng không biết
con bé có muốn đi không, cô rất nhớ con bé, thật đấy.”
Nói
đến đây, Mộ Du Vãn hỏi Doãn Mặc, “Giản Quý Bạch có còn ở cùng cháu không?”
Doãn
Mặc nắm lấy tay lái: “Cậu ấy chỉ ở lại một đêm, bây giờ đang ở trong khách
sạn.”
Ngừng
một chút: “Cậu ấy không nói gì với cô à?”
Sắc
mặt Mộ Du Vãn hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười: “Chắc là anh ấy đang bận.”
Lúc
sau đi trên đường, Mộ Du Vãn không nói chuyện gì nữa.
Thỉnh
thoảng Mộ Dữu lén liếc nhìn cô ấy một cái, định nói điều gì đó, nhưng lại không
tìm được chủ đề.
Chẳng
lẽ đây là cuộc hôn nhân mà chú nhỏ và cô nhỏ coi nhau như khách sao?
Mặc
dù có con gái, cũng là ai bận việc người nấy, cả hai không liên quan đến nhau.
Trong
trí nhớ của Mộ Dữu, chú nhỏ rất dễ hòa đồng, thấy ai đều cười tươi.
Chỉ
có lúc đối mặt với cô nhỏ, chú ấy rất ít cười.
Nếu
một ngày nào đó, cuộc hôn nhân của cô và Doãn Mặc đi đến tình trạng như vậy.
Mộ
Dữu cảm thấy, có lẽ cô sẽ muốn ly hôn.
……
Trên
đường về nhà cũ, Mộ Du Vãn gọi điện thoại cho quản gia ở nhà.
Bọn
họ về đến nhà, vừa lúc kịp giờ bữa tối.
Sau
khi ăn xong Mộ Dữu trở về phòng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.