Bận rộn cả ngày, cuối cùng Ngôn Dật cũng có chút thời gian rảnh, y nghỉ ngơi trong phòng, đoạn xem đồng hồ, giờ là sáu giờ tối. Y lướt xem mail trong máy tính, không có gì quan trọng nên cầm áo khoác và chìa khoá xe chuẩn bị về nhà.
Y vừa mở cửa phòng nghỉ thì thấy Lục Thượng Cẩm đang chờ bên ngoài, trông có vẻ cũng vừa định giơ tay gõ cửa.
Ngôn Dật còn chưa nói gì, Lục Thượng Cẩm đã cài chặt cúc áo cổ giúp y, nhiều năm qua đi, cử chỉ của Alpha càng ngày càng dịu dàng.
“Mùi khói.” Lục Thượng Cẩm khẽ nói, không chút trách cứ mà còn khoác lên vai y một cách tự nhiên: “Hôm nay không bận gì nên ghé qua đón em, xe anh đỗ dưới lầu.”
Ngôn Dật bỗng nhiên cúi đầu, tì trán vào ngực hắn.
“Em sao thế?”
“Mệt, tựa tí là ổn.”
“Bế em nhé?”
“Đừng, kỳ lắm.”
“Đi, về nhà ăn cơm trước.”
Y ngồi vào ghế phụ, Lục Thượng Cẩm nhìn kính chiếu hậu rồi xoay mặt sang, thuận miệng kể lại chuyện thú vị hôm nay: “Hôm nay bảo bối của mình về, còn đưa thứ này cho anh.”
Hắn lấy một lọ thủy tinh nhỏ hơi đục ra khỏi túi, Ngôn Dật cầm lấy: “Chất nổ xúc tác hoa hướng dương?”
“Ừ ừ.” Lục Thượng Cẩm nói với giọng điệu tự hào: “Thằng nhỏ Lục Ngôn ấy hớn hở kể với anh về vụ trộm chất xúc tác trong cung Danrise, anh bèn nói con còn kém bố thời đó xa lắm, thằng bé liền giận tới mức lăn lộn trên giường. Con về gấp quá, chỉ lấy chút đồ chơi với gối kê rồi nhờ tài xế chở về đảo Nha Trùng luôn.”
“Chẳng phải anh không ủng hộ con dấn thân vào nguy hiểm sao?” Ngôn Dật nắm chất xúc tác trong lòng bàn tay: “Sao giờ lại đồng ý cho con về đó?”
“Giờ khác rồi.” Lục Thượng Cẩm giữ tay lái: “Còn chuyện Thiệu Văn Cảnh, nghĩ tới mà sợ, em nói xem nếu ai đó trói Lục Ngôn, bắt anh đổi tuyến thể cứu con trai, sao anh có thể không đổi? Biết rõ là hố lửa mà vẫn phải nhảy vào.”
“Giờ anh hối hận vì chuyện lông gà vỏ tỏi nào cũng che chở cho con, lẽ ra nên dạy con vài kỹ năng khi nó còn nhỏ mới phải.” Lục Thượng Cẩm thở dài: “Giờ vẫn chưa muộn, tính ra cũng mới mười sáu, bọn mình còn bảo vệ được con lâu, cứ để con học đi.”
“Anh cũng xem video đánh giá cuối năm rồi, ngồi coi cùng anh Tất với Hạ Bằng Thiên, kĩ năng bắn tỉa của Lục Ngôn làm anh nhục quá, hai ông tướng kia được dịp cười không nhặt được mồm luôn, khi nào về anh sẽ dạy lại con.”
Lục Thượng Cẩm là tuyến thể chim cắt A3 siêu cấp, thời trẻ, hắn vừa là đồng đội vừa là người yêu của Ngôn Dật. Ngôn Dật phụ trách đột kích, Lục Thượng Cẩm là lính bắn tỉa, với khoảng cách hơn ngàn thước, không mục tiêu nào có thể thoát khỏi cặp mắt ưng của hắn, không ngờ Lục Ngôn không được di truyền chút tài năng bắn tỉa nào của hắn cả.
Ngôn Dật là người quan tâm đến đánh giá của năm tại căn cứ đặc huấn đảo Nha Trùng nhất, về vấn đề thay máu Liên minh IOA, y đã dành thời gian quan sát video chi tiết của từng người trong số một trăm lẻ hai tập sự, đồng thời đưa ra nhận xét cuối năm.
“Có một cậu bé tên Tiêu Tuần trong đội con, anh có để ý không?”
“Có xem qua, bắn tỉa rất đỉnh, nhìn có vẻ chưa tới hai mươi, cần chú trọng bồi dưỡng.”
Ngôn Dật: “Cháu trai của Tiêu Trường Tú gia tộc chó săn đấy.”
Lục Thượng Cẩm: “Ơ, chẳng phải không nhận mấy đứa cơ to à?”
Ngôn Dật: “Vì là Omega nên bị cô lập. Em không yêu cầu cậu ấy phải trung thành, chỉ muốn nhiều năm sau gia tộc chó săn phải căng mắt ra nhìn, người mà chúng dùng mắt chó xem thường lại là ngọc trai biển cả, Omega phải trả thù kiểu đó.”
“Ha ha.”
“Nhân tiện, đã lâu anh không gặp thằng hai rồi, chức tổng giám đốc Huyễn Thế Phong Phi sắp bỏ trống, coi như mượn dịp này cho nó luyện tay. Nó không thể mãi cắm đầu làm cho em, nghề đặc công là bát cơm thanh xuân, ngày nào đó cũng phải nghỉ thôi.” Trên đường về, Lục Thượng Cẩm không thấy Bạch Sở Niên đâu, lần nào hắn ghé Tiểu Bạch cũng phải lượn qua chỗ hắn một vòng mới chịu.
“Sợ là độ này cậu ấy không rảnh đâu, chờ người về đi.”
Sẩm tối, Bạch Sở Niên ngồi co một chân trên chao đèn đường, tay khoát lên gối.
Dưới ngọn đèn đường, ánh đèn vàng sậm kéo dài bóng Eris, gã quật mạnh gậy bóng chày bằng sắt vào bụng một tên côn đồ đang nằm dưới đất.
Cú đánh nặng nề khiến gã nọ hộc ra một ngụm chất bẩn xen lẫn nội tạng đỏ nát vụn, Eris gõ gậy bóng chày dính máu vào lòng bàn tay, vặn cổ, bên cạnh là xác của năm đến sáu tên côn đồ với tử trạng thảm thiết nằm xếp chồng lên nhau.
Một đứa trẻ đeo cặp táp co quắp ở góc tường, nhìn đống bừa bộn dưới đất.
Trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt Eris chuyển động, gã vác gậy bóng chày giẫm lên ngực cái người đang thở gấp, cúi đầu cười, vì môi có màu đỏ choét nên khi nhe miệng cười sẽ toát lên vẻ đẹp khủng bố.
“Đừng-có-bắt-nạt-trẻ-con.” Eris giẫm lên ngực gã, cúi đầu dạy bảo: “Hiểu chưa?”
Tên côn đồ khóc lóc trả lại số tiền vừa cướp được từ túi đứa trẻ: “Cho anh, cho anh…”
Eris cười phá lên, đạp nát xương ngực gã, sau đó thủng thẳng bước tới chỗ đứa bé đang co ro trong góc, lau mặt rồi ném mấy tờ tiền dính máu cho nó, đôi mắt xanh nhạt chớp chớp một cách vô hại.
Đứa trẻ sợ tới mức hét toáng lên, chỉ lo bỏ chạy mà mặc kệ tiền dưới đất.
“Ê.” Eris chậm rãi xoay người, miệng xụ xuống: “Nhóc không cảm ơn tao à?”
Gã ta huýt dài một tiếng, phóng gậy bóng chày đập trúng đầu đứa trẻ.
Gã dựng ngón giữa bằng cả hai tay với cái xác bị bể đầu, nói nghiêm túc: “Đúng là vô lễ.”
Gã cũng ngước lên dựng ngón giữa với Bạch Sở Niên: “Xuống đây, bé mèo trắng. Mày chưa đủ ngông, tao khinh, mày còn không bằng bé mèo đen nữa.”
“Sao lại thế, cướp bóc mà chưa đủ ngông à?” Bạch Sở Niên nhảy xuống, âm thầm tiếp đất, ngậm kẹo mút cướp được từ đứa trẻ, cố tình đứng lọt vào camera giám sát.
“Đưa tao tới chỗ hay ho mà mày nói đi.” Eris quăng bừa gậy bóng chày lên đống xác mà chẳng thèm lau dấu vân tay: “Tao mong chờ lắm đấy.”
Bạch Sở Niên xem đồng hồ: “Trễ chút mới được. Bây giờ mày có muốn làm gì không?”
“Có, có có có.” Eris chạy tới như gió, chỉ vào bảng hiệu đèn ở ga tàu điện ngầm: “Mày có thẻ tàu điện ngầm không? Tao chưa đi tàu bao giờ, tao muốn ngồi.”
Bạch Sở Niên lấy thẻ đi tàu ra khỏi túi: “Gọi anh.”
“Đại ca!” Eris chắp tay nhận thẻ rồi chạy ào ra ga.
Bạch Sở Niên cắn nát kẹo mút đi theo.
Trong ga tàu, hành khách la hét và bỏ chạy trong hỗn loạn, chuông báo động kêu inh ỏi, cổng kiểm tra an ninh loang lổ máu, nhân viên ngã xuống đất, Eris giơ súng ngắn nghênh ngang tiến vào, nghiêm túc quẹt thẻ trước máy đọc.
Máy mở, Eris siết chặt tay bước vào ga tàu điện ngầm. Gã không có mục tiêu xác định, tới xe nào thì ngồi xe đó, Bạch Sở Niên đứng bên cạnh chờ cùng gã.
“Lâu thật.” Eris ngồi xuống chống má đợi: “Bọn mình chơi game không?”
Bạch Sở Niên ngồi sóng vai với gã: “Chơi cái gì?”
Eris bắn hai phát vào cửa an ninh tàu điện ngầm, cửa kính vỡ vụn để lại hai lỗ thủng.
“Lần lượt đẩy kính xuống, xem ai bị kính rớt xuống cắt đứt ngón tay.” Eris làm mẫu trước, đẩy vỡ liên tiếp bốn tấm kính, lực đỡ của chúng rất nhỏ nên chưa gì đã lắc lư, không biết đẩy tới tấm nào sẽ đụng trúng phần bên trên.
Bạch Sở Niên buồn chán chơi trò đánh bạc đẩy kính với gã, giữa chừng Rimbaud gọi điện tới, hắn vừa nghe vừa đẩy.
Rimbaud nằm sấp trên sofa xem TV, gần tới giờ cơm tối nên anh gọi Bạch Sở Niên về nhà ăn cơm.
Có lẽ do chất lượng kính tương đối tốt nên sau khi đẩy liên tục mười lượt, tấm kính trên cùng vẫn không rớt xuống.
Eris chưa bao giờ thua trò này, vậy mà giờ cũng gần mất kiên nhẫn, chơi với kẻ nhút nhát mới thú vị. Gã có thể vừa chơi vừa quan sát vẻ mặt sợ sệt của đối phương khi phải lo lắng lúc nào kính rơi xuống sẽ cắt trúng tay mình, còn Bạch Sở Niên thì chẳng hề e dè, khiến trò chơi trở nên nhàm chán.
Vì vậy gã bắt đầu chơi đểu.
Bạch Sở Niên ngửi thấy mùi pheromone, từ trong đó phát hiện ra sự dao động tinh tế của năng lực J1.
Ngay khi Bạch Sở Niên luồn ngón tay vào lỗ kính và đẩy mạnh, một đoàn tàu lao rầm rầm qua.
Eris hí hửng chờ xem hắn lăn lộn kêu la vì đứt ngón tay, thế mà khi Bạch Sở Niên từ tốn thu tay về, đầu ngón tay không bị gì cả.
Vỏ ngoài của tàu điện ngầm bị ngón tay cường hóa của hắn rạch ra một khe rãnh to bằng đầu ngón tay.
Eris lè lưỡi, bị Bạch Sở Niên túm tóc nện mạnh lên kính vài cái.
Bạch Sở Niên ra tay rất mạnh, mang theo sự trả thù và dạy dỗ tàn nhẫn.
Eris ngước lên từ tấm kính vỡ, máu me đầy mặt, có điều vết thương lành lại rất nhanh. Gã lau mặt bằng ống tay áo, cười đầy ẩn ý với Bạch Sở Niên: “Đùa tí mà, đừng giận.”
Gã lè lưỡi vươn tay về phía Bạch Sở Niên, tự giới thiệu: “61012 – Chú Sứ, vừa rồi là năng lực phân hóa J1 – ‘Vận rủi giáng xuống’ của tao, tao khoái mày rồi đó.”
Vừa nghe biệt hiệu này, Bạch Sở Niên không khỏi xốc lại tinh thần. Phỏng chừng boss Hồng Hầu Điểu đã tốn rất nhiều tiền mới mua được gã.
Bộ kĩ thuật Liên minh nghe lén xong liền gửi thông tin cho hắn.
Vũ khí tác chiến đặc chủng 61012 – Chú Sứ
Tình trạng: Alpha kỳ trưởng thành.
Ngoại hình: Con người
Năng lực phân hóa: Năng lực J1 “Vận rủi giáng xuống”, năng lực dạng đổi vận, khiến mục tiêu gặp xui xẻo.
Năng lực M2 “Phim kinh dị”, năng lực dạng ảo ảnh, có thể kéo ý thức mục tiêu vào cốt truyện kinh dị được thiết lập ngẫu nhiên, công kích ý thức và khiến mục tiêu sợ hãi tới chết.
Bạch Sở Niên biết trong tất cả đối tượng thí nghiệm tác chiến đặc chủng, số đầu “6” là con số rất đặc biệt, 6 tượng trưng cho nguyên mẫu tuyến thể là vật thể không sự sống.
“10” đại diện cho mô phỏng 100%.
Mức độ mô phỏng được xác định bằng cách so sánh giữa hình thái ban đầu và hình thái cuối cùng của đối tượng thí nghiệm. Bạch Sở Niên bị cải tạo từ sư tử trắng con, hiện tại vẫn giữ nguyên hình người, do đó đánh số 9100, “10” đại diện cho tiến hóa mô phỏng 100%;
Mà Thằng hề Samael có ngoại hình giống hệt con người, nhưng lại có số hiệu 408, “0” đại biểu cho mô phỏng 0%, có nghĩa là, hình thái ban đầu của Thằng hề Samael là phôi thai người, sau khi trưởng thành vẫn là con người, cho nên mới có độ mô phỏng là 0;
Bạch tuộc Kraken được đánh số là 809, “0” có nghĩa là không mô phỏng, tức Kraken được cải tạo từ bạch tuộc, và ngoại hình không đổi, vẫn là bạch tuộc.
Thế thì có thể hiểu Eris là một vật thể không sự sống được cài chip tư duy cao cấp sau khi cấy ghép tuyến thể, nhờ đó có được tình cảm và khả năng tư duy.
Số cuối “12” trong số hiệu của Eris tượng trưng cho năng lực chính là đổi vận giống với Domino.
Sau nhiều lần so sánh và phân tích, bộ kỹ thuật Liên minh đã xác định nguyên mẫu nuôi cấy Eris chính là búp bê nguyền rủa.
Hai người bước lên tàu điện ngầm trước ánh mắt kinh hãi của các hành khách, nhà ga này không có nhiều người, còn rất nhiều chỗ trống.
Eris đặt súng ngắn lên đùi, kẹp túi công văn giật được từ thi thể vào dưới nách, ngồi tại chỗ ngẩng đầu hỏi Bạch Sở Niên: “Thế nào?”
“Không tệ.” Bạch Sở Niên đứng bên cạnh cầm tay vịn.
Một đứa trẻ ngồi đối diện bị Eris máu me khắp người dọa cho sợ khóc thét, mẹ nó cuống quýt ôm nó, vội vã bế nó sang toa xe khác.
Nụ cười trên mặt Eris tắt lịm, gã giơ súng bắn chết người mẹ, máu vung vẩy khắp toa xe, các hành khách sợ hãi hét lên, lùi lại như lũ cuốn, có người run giọng gọi cảnh sát.
Đứa trẻ té xuống đất không biết phải làm sao, trên mặt dính đầy máu mẹ mình, nó còn quá nhỏ để hiểu về cái chết, chỉ biết cố gắng đẩy mặt đánh thức mẹ mình.
Eris thè lưỡi với đứa trẻ nọ: “Hey, tao không có mày cũng đừng hòng có.”
Bạch Sở Niên đút túi dựa vào tay vịn, thờ ơ đeo tai nghe lên, bật một bản nhạc để nghe.
Chỉ cần Eris gây náo loạn trung tâm thành phố, Nhà tù Quốc tế sẽ nghe tin mà tới đây, việc Bạch Sở Niên cần làm là dẫn dụ gã tạo ra hỗn loạn lớn nhất.
Còn về những hi sinh cần thiết, Bạch Sở Niên nhìn vào đôi mắt phản chiếu trên cửa kính của mình.
Kỳ thực hội trưởng nói không sai, từ đặc công Havana Becking đâm hắn đến vô số sư tử con bị nổ chết ở đường sắt trong thung lũng cảng M, lại tới chuyện xảy ra với Trùng Tơ Vàng, hắn thực sự đã thất vọng với loài người, cho nên không còn cố gắng làm gì nữa.
Có ba loại người: bạn bè, người lạ và kẻ thù. Hắn chỉ bảo vệ loại một thôi.