Sau khi trực thăng cất cánh, họ hướng tới sân bay áp giải, Bạch Sở Niên và Eris bị nhốt riêng trong hai lồng sắt chắc chắn, mặc dù cả hai đều mang thiết bị ức chế nhưng vẫn bị các cảnh sát cảnh giác trông chừng.
Vì sức chứa của trực thăng có hạn nên để tiện cho việc vận chuyển, lồng sắt dùng để áp giải tương đối nhỏ. Người trưởng thành không thể đứng thẳng khi ngồi vào đó, chỉ có thể cúi đầu gập người, hoặc ôm chân ngồi co mình bên trong.
Thiết bị ức chế sau gáy vẫn luôn phát huy tác dụng, cảm giác này giống như bệnh đốt sống cổ đang phát tác nghiêm trọng, cổ không chỉ khó chịu mà đầu cũng đau âm ỉ.
Bạch Sở Niên vẫn không nói gì, trước khi lấy thiết bị liên lạc mini ra hủy, hắn phát hiện có một tín hiệu yêu cầu truy cập thông qua tổng bộ.
Lúc đó, Hà Sở Vị kết nối với thiết bị liên lạc và nói với hắn trước khi bị giải đi: “Trước khi tới cảng M hỗ trợ, bọn anh có làm nhiệm vụ ở Cuba và hợp tác với IOA chi nhánh Nam Mĩ. Có một đặc công tên Becking nghe nói hai ta có qua lại, nên nhờ anh gửi lời xin lỗi đến cậu. Cậu ta bảo mọi người đều cảm ơn sự chỉ huy và bảo vệ của cậu. Cũng xin lỗi vì đã lỡ tay làm cậu bị thương.”
Bạch Sở Niên chưa từng kể ai nghe về trải nghiệm không mấy vui vẻ ở Caribe, mặc dù hắn không thích tính toán chi li, nhưng sự việc ấy vẫn luôn là cây gai trong lòng hắn. Cùng là một nhát dao hay một viên đạn trí mạng, chỉ vì trúng người thì người chết, còn trúng hắn thì hắn không chết, nên cứ đinh ninh rằng hắn chỉ bị thương nhẹ thôi. Hắn cảm thấy không công bằng.
Nghe Hà Sở Vị nói xong, Bạch Sở Niên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn cân nhắc một thoáng rồi gửi một tọa độ cho Hà Sở Vị, nhờ gã ra ga tàu điện ngầm an ủi đứa bé vừa mất mẹ kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT