* * *
Và đến bây giờ, khi đang ở trong một nơi rừng rú tối tăm heo hút, cậu cũng sinh buồn chán mà có suy nghĩ bâng quơ như vậy.
Bình Phú - quãng thời gian thơ ấu thăng trầm của cậu chỉ có thể nói gọn trong vài câu. Ba mẹ cậu là vốn là những doanh nhân thành đạt, nhưng họ chỉ mải miết rượt đuổi theo đồng tiền, sinh nhật cậu cũng không về thăm con. Khi cậu đoạt giải vẽ thiếu nhi cũng không về chúc mừng, chỉ quăng cho một đống tiền. Cậu đã quá quen với lối sống vô tâm ấy, và cậu cũng dần coi tiền là một thứ quan trọng hơn cả tình thương. Cái gì cũng phải trao đổi bằng tiền, nói chuyện bằng tiền. Mọi thứ.. đều quy đổi về tiền. Về sau ba mẹ cậu làm ăn thua lỗ, bố cậu bỏ đi biệt tích, còn mẹ cậu sau mấy năm cầm cự trên thành phố đã bất lực dọn về một làng quê nghèo. Tại đây mẹ cậu cũng quần quật làm ăn, tạo cho cậu một đời sống vật chất đầy đủ không hề thiếu thốn, bữa trước lo bữa sau như người trong làng. Nhưng bà mắc một sai lầm lớn của bậc sinh thành, đó là không cho con một thế giới tinh thần ấm áp tràn đầy tình thương. Bà không mảy may quan tâm đến vui buồn hay những nhu cầu cảm xúc khác của người con nhỏ. Dường như, đồng tiền có uy lực vô cùng khủng khiếp, nó khiến con người ta mê hoặc, bị quyến rũ để rồi họ trở thành nạn nhân của đồng tiền, gánh chịu những hậu quả đồng tiền gây ra: Thờ ơ, vô cảm trước cảm xúc của người khác. Người mẹ ấy cũng là một trong số những nạn nhân đó. Năm cậu lên 16 tuổi, mẹ cậu trượt chân ngoài ao làng, chết đuối. Hai mẹ con bao năm nay chẳng nói với nhau được mấy câu, mẹ cậu chết, nghe bảo là kêu cứu nhưng không ai ra giúp, cậu cũng ra vẻ điềm nhiên lắm. Cái kiểu dửng dưng vô tâm vô tình thế này, cậu còn thấy lạ sao, chính bản thân cậu còn có vẻ nhiễm nặng với cái thói vô nhân đạo ấy. Làng này gần như là một khu ổ chuột, hai mẹ con cậu cũng coi như giàu nhất làng. Nhiều người ghen tị, cũng nhiều người dòm ngó, mẹ cậu lại có tính kiêu, hay đi tranh việc. Cậu học ở trường làng lúp xúp buổi đực buổi cái, nhưng may có nền tảng khá tốt ở trường thành phố nên về đây thành tích học tập vẫn luôn đứng đầu. Nói tóm lại, người ta hay bảo "Thông minh thì bị đố kỵ", "Giàu thì bị ghét, nghèo thì bị khinh", hai mẹ con cậu trong mắt người làng cũng không có ấn tượng gì tốt, nhất là mấy tên côn đồ chuyên đi lôi kéo cậu làm việc xấu. Tâm lý quan điểm suy nghĩ của Phú cũng có điểm lệch lạc. Ngày mẹ mất, cậu không khóc, cũng không cần người an ủi, chỉ lặng lẽ chôn cất cho mẹ một ngôi mộ nhỏ bên bờ sông gần nhà, thắp vài nén hương. Cậu cũng không đi học nữa. Làng nghèo trị an lỏng lẻo, cậu cũng 16 rồi, học hành chỉ để khoác lên vẻ ngoài có học. Nay mẹ mất, cậu cũng bỏ học luôn. Mẹ cậu để lại một túi đầy ắp tiền, thêm vào đó là một chiếc điện thoại nhỏ. Cậu bỏ lại ngôi nhà cấp bốn ấy, bắt đầu hành trình đi bụi, mà mấy đứa bạn hay đọc tiểu thuyết thường dành những từ hoa mỹ hơn để nói về hành trình này là đi "phiêu lưu", "va đập ngoại giới", "va chạm xã hội"..
Cậu gặp quán nào sạch sẽ khang trang sẽ vào đó ăn, gặp nhà trọ nào kín đáo vắng lặng sẽ vào đó ngủ. Đi được 2 tuần, tiền trong túi cũng dần vơi, mà cậu vẫn đang ở một thị trấn nghèo nàn. Cậu muốn trở về thành phố, quay lại nơi cậu đã sinh ra, nơi có những tình bạn, tình thầy trò đẹp. Nhưng số phận đưa đẩy thế nào, tối ngày nọ, cậu lạc vào rừng.
"Thiên linh linh, địa linh linh, hôm nay ngày lành tháng tốt, ta muốn tìm một đệ tử nối cái nghiệp thầy bói cao cả này. Tạ trời tạ đất, hãy cho ta một người thanh niên trai tráng cao 4 thước rưỡi, có nốt ruồi son, vầng trán cao, càn Chấn, tên hợp bát tự ngũ hành Kim Hỏa.."
"Bấm tay tính toán, người, ắt đang ở phía đông. Khà khà, không biết ta có duyên không nhỉ?"
Bụi cây đằng xa vang lên mấy tiếng sột soạt, còn có một giọng nói khàn khàn, như của một ông già đang độc thoại. Phú không nhịn được lại gần nghe ngóng, chân bước từng bước e dè thận trọng, tay huơ huơ, miệng khẽ nuốt ngụm nước bọt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Quái Vật - Hiểu Bạo2.
Vật Lộn Với Ảo Mộng3.
Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh4.
Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi=====================================
Một ông già nọ lù khù lọm khọm bước ra khỏi lùm cây, trên vai vác một cái bị lớn. Áo bên trong màu trắng, ngắn hơn áo bên ngoài. Áo ngoài trang trí những hình thêu tinh xảo, màu chàm đen, dài qua gối, cổ áo chạy một đường kéo dài từ trên xuống dưới, thêu bằng chỉ đỏ. Thân áo thêu hình rồng. Hai tay áo rộng, phía trên ngắn, rủ dần xuống phía dưới. Quần có gấu dài trùm hết bàn chân. Ông ta còn đội một cái mũ hình chóp hướng lên trên, đủ màu sắc đen, tím, đỏ, vàng.
Bên hông ông ta dắt một thanh kiếm và một chiếc gương bát quái, trên cổ đeo một chiếc sừng trâu, tay đeo vòng bạc.
- Là.. là thầy cúng đây sao?
- Ôi chàng trai, đúng như ta nghĩ, thật có duyên quá. Cậu.. xem nào, cũng 4 thước rưỡi đấy nhỉ. Ấy ấy, nốt ruồi son ở cổ kìa. Tốt tốt. Chàng trai, cậu tên chi?
- Tôi.. tên.. tên Phú, Bình Phú.
- Tướng tá chuẩn, vận tốt, còn hợp mệnh với ta, lại đây lại đây, ngửa cái tay ra xem nào.
- Ông là thầy cúng hở? - Phú đã lấy lại được vẻ dạn dĩ tự tin vốn có của cậu. - Thầy cúng.. chắc giàu lắm nhỉ? Nghe bảo có người còn chuyên đi lừa tiền các..
- Im đi, nói xấu sẽ bị Thiên lôi trừng phạt đấy. - Ông lão cướp lời. - Đúng, ta là thầy cúng đấy. Nhưng đúng hơn thì ta là đại sư, vì ta am hiểu và linh thiêng hơn nhiều. Tiền thì ta cũng coi như dư dả. Nhưng có tiền thì phải biết giúp đỡ san sẻ với người khác. Giữ của riêng mình có chết cũng không mang mang theo xuống âm phủ được. Nào nào xòe tay ra. Ta không đi ăn cướp ăn trộm gì đâu mà cậu lo. Ta là thầy cúng tâm linh tương thông với thần quỷ, được Thầy Tổ mách bảo, ta truyền đạt thiên ý tới mọi người. Ta sống giữa thế giới của thần quỷ và người, là cầu nối giữa hai..
- Nói nhiều thế chắc nghèo rớt mùng tơi rồi. Lão điên. - Phú lẩm bẩm, toan quay đầu.
- Cha cậu bỏ nhà đi, mẹ cậu mới mất. Cậu 16 tuổi, bỏ học, đang bị lạc trong rừng này..
- Ông.. cái quái quỷ gì vậy?
- Cậu mệnh khắc, thật số nhọ, không tốt chút nào. Nghe lời ta đi, ta đang cần một đệ tử cùng ta chu du khắp thiên hạ này, ra tay diệt trừ cái ác. Nghe có cao cả không?
- Không phải cứ giúp người là sẽ nhận được cái tốt về mình. Cẩn thận mà bị thua thiệt đấy, ông bằng tuổi này rồi còn mơ mơ ảo ảo nuôi mộng giúp được người lạ sao?
- Ấy là tích đức. Cái xấu đời nào nơi nào mà chả hoành hành tác loạn. Bao năm mới gặp được một người.. Thôi được, cậu cứ đi theo ta đi, ăn ngủ đảm bảo không phải lo gì hết. Còn có..
- Tôi đồng ý. - Phú nghe đến đây, vội vọt miệng.
- Được đấy, cậu đã là đệ tử ngoan của ta rồi. Ta sẽ đổi tên cho cậu. Cậu cái gì cũng tốt, nhưng tên thì còn khắc quá. Minh Tâm đi. Minh Tâm cho hợp ngũ hành Kim Hỏa.