Tiếng đếm ngược như nổ vang ở trong đại não, trán Ôn Thời chảy ra một chút mồ hôi. Cậu đã đoán sai một chuyện, đây là một cú lừa, nhiệm vụ của người thi hành đại khái vẫn là do người chơi tự thực hiện.

Đếm ngược chỉ còn lại mười giây, Ôn Thời cắn răng một cái tiếp nhận ống tiêm của râu quai nón, kiệt lực khống chế sự run rẩy của cánh tay.

Gân xanh trên cánh tay của chủ nhân lâu đài cổ đã lồi ra, mỗi một mạch máu đều hiện lên rõ ràng.

【5s, 4s... 】

Lúc cái kim nhỏ đâm vào mạch máu, chủ nhân lâu đài cổ không phản kháng, hắn không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: "Ngươi đã tiêm cái gì?"

Dược vật bị đẩy vào từng chút một, Ôn Thời miễn cưỡng cười nói: "Đây là thuốc đặc hiệu mà viện trưởng tôi chuẩn bị."

Hai chữ viện trưởng phát âm vô cùng nặng.

Một bên, râu quai nón đã nâng móc sắt tay phải lên, nhưng vẫn nhịn được.

Chủ nhân lâu đài cổ cười lạnh một tiếng: "Thật sao?"

Lúc Ôn Thời rút kim tiêm ra, hắn chậm rãi đứng lên.

"Nhắc nhở, dược vật của cậu đã chọc giận chủ nhân lâu đài cổ."

"Nhắc nhở, đặc hiệu của dược vật không đến một phần trăm."

"Nhắc nhở, độ thiện cảm của chủ nhân lâu đài cổ dành cho cậu đang kịch liệt hạ xuống."

"Nhắc nhở, xin hãy cố gắng sống sót trong năm mươi phút."

Cái gì gọi là dược vật của tôi, rõ ràng là của viện trưởng? !

Ôn Thời nào còn nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, cậu trực tiếp ném ống tiêm xuống, cũng không tìm bất kì lý do chính đáng nào để bù đắp mà chỉ kêu lên một tiếng xin lỗi rồi liền xông ra ngoài.

Cậu không có chạy lung tung như con ruồi không đầu, mà trực tiếp chạy vội xuống dưới lầu.

Chạy đến đại sảnh, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt truyền đến. Ôn Thời ngẩng đầu, chủ nhân lâu đài cổ đang đứng ở tầng bốn, dựa vào lan can, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cậu.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, trong con mắt không một tia nhân tính.

Chủ nhân lâu đài cổ không trực tiếp đuổi theo, tựa như là đang nhìn một con chuột bạch vùng vẫy giãy chết .

Ôn Thời không còn lựa chọn, bên trái là một khu vực rộng lớn bằng phẳng, đằng sau là nơi ở của người hầu, nơi duy nhất thích hợp để kéo dài thời gian chỉ còn mê cung.

Cắn răng một cái, cậu tiếp tục xông ra ngoài, ngay sau đó đâm vào mê cung.

【  Cậu sắp tiến vào mê cung vườn hoa yêu dấu của hầu nam 】

  Chưa cho phép đã xông vào, chú ý cẩn thận hầu nam

Hôm nay là một ngày trời nắng, duy chỉ có khu vực mê cung là có mây đen bao phủ, mê cung dưới bóng tối trông có vẻ nguy hiểm mà thần bí.

Đứng từ xa nhìn vào thì đây đúng là một mê cung thực vật tiêu chuẩn, bản chất vẫn là bức tường băng lãnh, dây leo um tùm bám lên trên mặt tường, tạo nên một mê cung thực vật giả tượng.

Thực tế thì bức tường cao gần hai mét năm, bốn phía kín không kẽ hở. Một mình đi ở trong một nơi yên tĩnh như thế, Ôn Thời còn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình.

Bị mây đen và bức tường che chắn, trong mê cung vô cùng tối tăm.

Quá nhiều màu xanh cũng làm cho mắt người khó chịu, không biết có phải ảo giác của mình hay không? Ôn Thời cảm thấy bức tường lắc lư một cái.

Xoẹt xẹt, xoẹt xẹt.

Lần này có thể xác định không phải là ảo giác, bởi vì ở trong bức tường quả thực có cái gì đó. Ôn Thời rất muốn bỏ qua nó, nhưng động tĩnh càng lúc càng lớn, bất an trong lòng tăng lên, cậu không thể không ngừng chân nghiêm túc quan sát.

Thứ nhúc nhích màu xanh chợt xuất hiện trước mặt.

Ngay vào lúc Ôn Thời đang chăm chú nhìn vào thứ màu xanh kia thì một cái gì đó dài dài đột nhiên lao thẳng về phía mặt của cậu.

Tốc độ quá nhanh, tránh đã không kịp. Thân thể Ôn Thời phản ứng trước, vô thức bắt được nó.

Sống, còn nhúc nhích.

Là rắn.

Hai mắt Ôn Thời thiếu chút nữa tối sầm lại.

Cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng đời này sợ nhất mấy con động vật nhiều chân và không chân. Mấy con giòi bọ chỗ cổ tay râu quai nón đã khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, nên con rắn trước mắt thực sự vượt qua sức chịu đựng của cậu.

May là Ôn Thời tóm phải chỗ gần đầu con rắn, nên dù con rắn   có hé miệng thì cũng không có cách nào cắn cậu được.

Con rắn dài phản kháng, vung vẩy thân rắn không ngừng đánh vào người Ôn Thời.

Quấn lên rồi, nó muốn quấn lên rồi!

Ôn Thời cân nhắc không biết có nên trực tiếp ném nó ra hay không.

Bức tường ở ngay trước mặt, nếu cậu ném ra, rắn nện ở trên tường, ‘bạch’ một cái bắn ngược trở về.

Ôn Thời đang suy nghĩ nên ném thứ này vào chỗ nào thì phiến lá không gió lại đột nhiên động. Hoá ra còn có nhiều rắn nữa hoạt động ở trong mê cung thực vật này, chúng giống như là tóc, sinh sôi ngọ nguậy.

Nét mặt Ôn Thời bây giờ rất không dễ nhìn, cậu phát hiện thứ chất đầy trên mặt không chỉ là lá, mà còn có đầu rắn.

Có cái đã bị phơi khô, có cái còn rất mới, toàn bộ chất thành một đống, nhìn thấy mà tê cả da đầu. Hầu nam ngày nào cũng dọn dẹp mê cung, không phải là hắn làm những thứ này đó chứ?

Bên cạnh, gió mát phả tới, vẻ mặt Ôn Thời biến đổi, phản ứng đầu tiên lập tức nghĩ là rắn, thế là cậu vội vàng né tránh.

"Là ta." Tạ Đường Yến đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Ôn Thời, rút con rắn trong tay Ôn Thời ra, vặn một cái, xong tiện tay vứt qua một bên.

Sắc mặt cô có chút tái nhợt, che miệng ho khan vài tiếng.

Tạ Đường Yến rõ ràng không sợ rắn, chắc chắn là có nguyên nhân khác khiến cô suy yếu, Ôn Thời vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ám sát thất bại." Chú ý tới tới vẻ ngạc nhiên trên mặt cậu, Tạ Đường Yến nói: "Không phải giết người mà là giết quỷ. Không phải đệ nói chủ nhân của lâu đài cổ không phải nhân loại sao, hơn nữa mỗi ngày còn lấy tính mạng người ta, ta đi giết hắn cũng không có gì đáng ngại chứ."

"!"

Giờ khắc này, Ôn Thời mới đột nhiên hiểu ra vì sao lâu đài cổ lại khóa cửa, quần áo của chủ nhân lâu đài cổ vì sao lại tổn hại.

"Chuyện này xảy ra khi nào?" Ôn Thời vuốt vuốt mi tâm.

"Nửa giờ trước." Tạ Đường Yến nói: "Hiện tại là ban ngày, dương khí đủ đầy, giết hắn thì xác suất thành công lớn nhất."

Ôn Thời nheo mắt.

"Ta không tới gần, chỉ dùng ám khí, hắn không biết là ai làm." Tạ Đường Yến như có điều suy nghĩ: "Nhưng mà sức mạnh của nam nhân kia được cấu thành rất kỳ quái, thế mà có thể làm ta bị thương từ xa."

Bá tước nổi giận, đồ trong lâu đài cổ sẽ nhanh như chớp bị chia năm xẻ bảy, làm cho ngũ tạng lục phủ của Tạ Đường Yến cũng bị chấn một cái.

Ôn Thời không đồng ý nói: "Trò chơi hạn chế sức mạnh của tỷ không phải là vì muốn bảo hộ người chơi, mà là vì phòng ngừa tỷ gây tổn thương cho chủ nhân của lâu đài cổ."

Nếu là người chơi bình thường, Tạ Đường Yến có thể một mình đánh mười người. Nhưng sau khi sức mạnh bị suy yếu, cô không thể nào giết được chủ nhân lâu đài cổ, đây là việc làm mạo hiểm.

"Ta biết." Tạ Đường Yến nghe xong mặt không đổi sắc, cô cũng dự đoán được, nếu đánh nhau chính diện thì xác suất cô thắng còn không đủ năm mươi phần trăm, cho nên cô đã lựa chọn ám sát cự ly từ a: "Mục đích của ta cũng không phải là giết hắn."

Ôn Thời nhíu mày: "Vậy là vì cái gì?"

"Người này dùng việc tìm cô dâu làm lý do để giết người, ta đã nói rồi, nếu có gì bất bình một kiếm chém phẳng."

Một kiếm chém phẳng?

Ôn Thời chợt nhận ra, nhớ lại vết rách trên quần chủ nhân lâu đài cổ, bỗng nhiên cậu hiểu rõ phẳng ở chỗ nào, phút chốc cậu cũng cảm thấy mát lạnh.

"Tập võ đến cảnh giới nhất định, phi hoa trích diệp còn có thể đả thương người, đáng tiếc với cánh hoa và ám khí thì còn có chút hạn chế."

Tạ Đường Yến tự phụ nhưng không cuồng ngạo, đứng ở cự ly xa đánh lén đủ để cô sống sót.

Sau khi nghe xong, lông mày Ôn Thời càng thêm nhíu chặt, cuối cùng bày ra vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Mạng chỉ có một, không thể lấy ra thử."

Không sai, lúc trước người kia đã dạy bảo cậu như thể, bây giờ đã bị Ôn Thời chuyển đến giáo dục người khác.

"Càng vào thời điểm nguy hiểm, càng phải ổn định."

Tạ Đường Yến chưa từng bị ai dùng loại giọng điệu này giáo huấn liền hơi ngơ ngác một chút, một lát sau mới sờ lên đầu của cậu: "Được, lần sau tỷ nhất định sẽ chú ý."

Dừng một chút, cô chuyển chủ đề: "Đúng rồi, đệ vào mê cung làm cái gì vậy, còn ở trong tình huống chật vật như vậy?"

Lúc trước Ôn Thời chạy làm mồ hôi thấm ướt áo thun, vết thương trên tay cũng chưa lành, bờ môi thì bởi vì thiếu nước mà khô nứt, tóm lại là nhìn qua vô cùng thảm hại.

"Thiến hóa học đã thất bại..." Ôn Thời giải thích từ ngữ chuyên nghiệp này: "Chính là thông qua phương thức tiêm làm cho người ta mất đi ham muốn tình dục. Trong lúc đệ tiêm đã bị chủ nhân lâu đài cổ phát hiện nên hiện tại đang chạy trốn."

Tạ Đường Yến thu tay lại, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, nói bọn họ làm như vậy không phải là đang làm chuyện giống nhau sao?

Ôn Thời lập tức nói: "Chúng ta không giống nhau, đệ bị ép buộc."

Tạ Đường Yến: "Hắn muốn đệ thiến  hắn?"

"..." Cũng không phải.

Con rắn bơi giữa những cái cây chợt trở nên phấn khởi.

Bọn chúng không muốn bò lên trên tường nữa, có ba bốn con đã bay thẳng ra. Cùng một thời gian, trên tường cao cũng có rắn rơi xuống, trên bầu trời là một trận mưa rắn.

Ôn Thời: "Bọn chúng sợ một loại đồ vật giống cái kéo."

Những vết cắt sắp khô trên mặt đất không phải những vết cắt chỉnh tề, phía dưới cùng hiện lên sự bằng phẳng, hẳn là hầu nam mỗi ngày dọn dẹp mê cung cần dùng đến kéo.

Việc đến đây chỉ là ý nghĩ tạm thời nên Ôn Thời không chuẩn bị được nhiều, kiếm của Tạ Đường Yến tuy cũng rất sắc bén, nhưng không phải là kéo, không có tác dụng uy hiếp được chúng.

Sau một hai giây ngắn ngủi, đám mưa rắn thực sự khiến Ôn Thời nổi da gà.

Nghĩ tích cực thì những con rắn này có thể sẽ không có độc hoặc là độc tính không mạnh.

Tạ Đường Yến: "Nhắm mắt, che mặt."

Ôn Thời khẽ giật mình, hôm nay đối phương đã xuất thủ, lẽ ra đã không thể ra tay được nữa.

"Sức mạnh bị phong ấn, nhưng làm thịt mấy con rắn thì vẫn có thể."

Máu bắn lên trên quần áo, Ôn Thời có thể cảm giác được, cậu từ từ nhắm hai mắt, ngăn máu bắn vào trong mắt.

Tạ Đường Yến động tác gọn gàng, giống như thứ mà cô đang thu hoạch không phải đầu rắn, mà chỉ là nhổ một gốc cỏ dại ven đường.

"Đệ có vẻ hiểu lầm về sức mạnh của ta rồi." Tạ Đường Yến tránh hướng máu bắn tới, mỗi bước đi máu tươi lại bắn thêm vài thước: "Đi đường, nói chuyện… những hành vi này đều cần sức mạnh, còn sức mạnh mà ta bị phong ấn, là nội kình."

Ôn Thời nghe xong vẫn không dám buông lỏng, với tư cách là người chơi bất cứ lúc nào ở trong phó bản cũng là đầu nguồn tập kích, Tạ Đường Yến không thể vận dụng sức mạnh vốn có, cộng thêm cô còn có tổn thương mang theo, hai người tập hợp một chỗ cậu sợ sẽ liên lụy đến đối phương.

Không biết qua bao lâu, Tạ Đường Yến nói một câu 'Có thể', Ôn Thời mới mở mắt ra trước không gian đầy mùi máu tươi kinh tởm.

Gương mặt Ôn Thời cũng dính chút máu, cậu dùng tay áo lau đi, diện tích máu ngược lại còn tăng lên, làm cậu nhìn như máu me khắp người.

Cậu nhìn xuống giao diện đếm ngược thời gian: 39:39 .

Lần đầu tiên Ôn Thời ý thức được thời gian quý báu đến cỡ nào.

Cấu tạo trong mê cung rắc rối phức tạp, đường cong của mỗi một bức tường đều rất hợp quy tắc, chiều dài tương tự nhau, ngoại trừ màu xanh thì không còn màu nào khác. Đi hồi lâu cảm giác vẫn ở nguyên chỗ, giống như bị quỷ đả tường ám vậy.

Có thể mượn dây leo bò lên trên tường quan sát đường ra, thế nhưng như vậy cũng sẽ gián tiếp bại lộ vị trí của bọn họ.

Hai người chỉ có thể dựa vào cảm giác đi về phía trước.

Các lá cây phía trước càng lúc càng lớn, màu sắc cũng càng đậm.

Thính tai Tạ Đường Yến động đậy: "Có âm thanh."

Ôn Thời cũng nghe thấy.

Tiếng này khác với tiếng mấy con rắn, cảm giác rất thô bạo nặng nề.

"Yaren."

Không hề lường trước được, một giọng nói hổn hển giận dữ vang vọng ở trong mê cung.

Ôn Thời biến sắc: "Là Aoiz, viện trưởng điên của bệnh viện tâm thần."

"Yaren, mày là tên lừa đảo! Bá tước không hề mời tao tới trị liệu."

Ôn Thời không biết sau khi cậu chạy đi thì sau đó đã phát sinh chuyện gì, nhưng bây giờ chí ít có thể xác định được lời nói dối kia đã bị phơi bày.

Chủ nhân lâu đài cổ định mượn tay người khác, trước tiên hắn sẽ lợi dụng đám rắn, sau đó lại ném Aoiz vào mê cung, hắn chỉ chờ một trận tàn sát diễn ra. Bất luận là đám rắn phiền phức, hay là cậu hoặc là râu quai nón thì đều là những thứ mà đối phương chán ghét.

Chết ai không phải chết, chết ai cũng giống nhau.

"Yaren!" Tiếng mắng chửi càng ngày càng mãnh liệt, nhưng mà một lát sau, lại biến thành tiếng cười 'Hắc hắc': "Tìm được mày rồi."

Tiếng chạy thay bằng tiếng chửi mắng.

Ôn Thời bảo Tạ Đường Yến tranh thủ chạy trốn: "Lão ta cao hơn hai mét, gần bằng độ cao mê cung."

Ý là râu quai nón có thể tuỳ tiện leo lên tường cao để phát hiện tung tích của bọn họ. Aoiz không hề lo lắng bị phát hiện, muốn trèo tường thì cứ trèo.

Trong lúc họa vô đơn chí, Ôn Thời nhận được lời nhắc nhở của phó bản:

"Hầu nam nhận ra được có người ngoài xâm nhập."

"Hầu nam đang tìm kẻ xông vào."

"Lại thêm một kẻ đuổi giết." Ôn Thời nói rõ tình huống: "Tỷ tỷ, tỷ phải mau chạy đi."

Tạ Đường Yến: "Thử nói thêm một câu mà ta không thích nghe nữa xem, khi nào nội kình khôi phục ta sẽ đè đệ xuống đất đánh cho ra trò."

"... Chia binh hai đường." Ôn Thời sửa lời: "Ta dẫn tên điên kia chạy về phía đông, tỷ dẫn hầu nam tới."

Râu quai nón cũng là kẻ xông vào, tốt nhất làm cho lão ta và hầu nam va vào nhau.

Tạ Đường Yến lúc này mới gật đầu, dẫn người qua không khó. ( truyện trên app tyt )

Ôn Thời đoạt mệnh phi nước đại trong ba phút.

Trong lúc thở hồng hộc, cậu tranh thủ dùng năm điểm tích lũy mua một cái loa nhỏ ở thành thông thương.

  Loa nhỏ: đạo cụ dùng một lần

Không có tác dụng gì hữu ích 】

Ở trong game, thứ không cần thiết nhất chính là thứ tạo ra tạp âm, cho nên lượng tiêu thụ rất ít. Ôn Thời cầm cái loa kêu lên một tiếng ‘hú’ thật dài, người không biết còn tưởng rằng là sói tru.

Mục đích làm như vậy là vì muốn dẫn dụ râu quai nón và hầu nam tới, không cần thiết phải để Tạ Đường Yến và mình đồng thời mạo hiểm.

Việc thiện phải làm hôm nay đã hoàn thành!

Sau lưng có nguồn khí không bình thường đánh tới, Ôn Thời vô thức cong eo, cái móc sắt kinh khủng trực tiếp bay qua đỉnh đầu, đâm vào tường xanh bên cạnh.

Râu quai nón đã đuổi được đến đây, vì để giết chết cậu, lão ta đã trực tiếp ném móc sắt tới.

Thiếu một chút là bị cái móc sắt đập nát sọ, Ôn Thời lạnh giọng nói: "Mau giết chết lão ta đi."

May là đường cậu chạy không phải đường cụt, khứu giác Ôn Thời vô cùng nhạy bén, có thể ngửi thấy trong không khí mùi hương hoa, cậu bèn chạy theo mùi hương lạ thường này.

Cả người toàn mùi máu rắn cũng không áp chế nổi mùi thơm, trực giác Ôn Thời quả thực không đơn giản.

Phía trước không phải một đóa hoa, mà là một cánh đồng hoa lớn, trong cánh đồng hoa đầy những con đường nhỏ, khoảng chừng hơn ngàn đóa hoa không cùng loại. Đóa hoa to lớn vô cùng, khoảng cách giữa các đóa hoa là rất lớn.

"Yaren!" Nhìn lão ta có vẻ không mỏi mệt một chút nào, ở một trăm mét cuối cùng, râu quai nón tận lực giảm tốc độ, từng bước một tới gần, dường như rất hưởng thụ khoái cảm ép con mồi vào chân tường.

Lão ta đi một đôi ủng, trong lúc đi sẽ phát ra tiếng ọt ọt.

Ôn Thời tiếp tục dùng loa: "Hú —— "

Hầu nam sao còn chưa tới.

Vừa mới làm xong nhiệm vụ chi nhánh, Lạc Tiêu và Bành Lộ đang đứng ở đằng sau dinh thự mà đám người hầu ở.

Tâm trạng Lạc Tiêu hơi nôn nóng, bởi vì manh mối lấy được từ nhiệm vụ chi nhánh quá vô dụng, nếu muốn nhờ vào đó để tìm ra chỗ của cô dâu thì thật sự là quá mức khó khăn.

Cô nghe thấy nữ hầu đang nghị luận việc bác sĩ Yaren bị viện trưởng đuổi theo chạy đến mê cung.

"Bùi Ôn Vi trở về rồi." Tâm trạng Lạc Tiêu đã tốt lên.

Cô từng nói với người mới là trong trò chơi tàn cuộc nếu có người chơi tử vong thì nhiệm vụ của phó bản sau đó sẽ càng gần vào nhiệm vụ chủ tuyến, kỳ thật đây là lời nói hàm hồ. Bởi căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, nhiệm vụ chi nhánh đặc thù sẽ càng dễ phát xuống cho người có liên hệ mất thiết với cái chết của người chơi bị loại, cũng chính là Bùi Ôn Vi. Trước đó, Ngạc Tu tính toán Bùi Ôn Vi, nên lúc chết cũng có liên hệ nhân quả không thể chia cắt với đối phương.

Người mới vừa rời đi xong, Lạc Tiêu liền biết được thân phận của đối phương ở trong phó bản: "Dựa theo lời mà nữ hầu nói thì Bùi Ôn Vi không bị quy tắc giết chết, mà chỉ bị đuổi giết, chắc chắn là sẽ tồn tại khả năng chuyển biến tốt. Khả năng chuyển biến tốt không có gì hơn sẽ có hai loại tình huống, một là cậu ta kiên trì trong một khoảng thời gian nhất định trước khi quái vật kết thúc truy sát; tiếp theo chính là phó bản cho cậu ta những nhiệm vụ khác. Chúng ta có thể thử vận may, đi chặn nhiệm vụ."

Bành Lộ cũng rất động tâm với đề nghị này: "Cô muốn tôi phối hợp như nào?"

Bùi Ôn Vi có thân phận bác sĩ, nói rõ kịch bản không giống nhau. Thử từ góc độ của cậu ta đi thu hoạch manh mối thì rất có thể sẽ có thu hoạch.

"Rất đơn giản, chúng ta canh giữ ở bên ngoài mê cung. Nhiệm vụ phó bản phát xuống cần phát động một chút, nếu như phát động ở trong mê cung, chúng ta chỉ có thể từ bỏ, nếu như ở bên ngoài, vậy thì có thể thao tác. Ví dụ như hôm qua Bùi Ôn Vi bị mang đi, xa phu xuất hiện, hoặc là có những người khác muốn đi vào mê cung."

Mê cung lớn như thế, dựa vào thể lực người chơi không thể nào chạy ra xa khi bị đuổi giết như vậy, bọn họ trông coi ở cửa vào là được.

Bành Lộ không phản đối, đi về phía mê cung rồi nói: "Nếu thuận lợi, chúng ta có thể cắt đứt sinh cơ của cậu ta."

Lạc Tiêu: "Chỉ có thể trách cậu ta không may, ngay từ đầu đã tiến vào tàn cuộc."

Nếu như là một phó bản bình thường, gặp một người mới có tiềm lực thì cô sẽ chọn giữ gìn giao hảo.

Tiếng hét vừa rồi vừa hoàng dã lại vừa ngọt ngào, vốn đang chờ nghe được câu cầu xin tha thứ, râu quai nón chợt sửng sốt mấy giây.

Thời khắc mấu chốt, phải tự cứu mình. Ôn Thời bắt đầu dùng chiến thuật kéo dài: "Viện trưởng Aoiz, ngày mai tiền tới sổ, quy củ cũ, em trai của tôi nhất định phải mãi mãi điên."

Cậu trực tiếp thuật lại nội dung trên tờ giấy.

Râu quai nón biến sắc, trong mắt bắn ra sát khí.

Ôn Thời: "Tôi đã giao chứng cứ cho một người quen biết, nếu như tôi chết, chứng cứ này sẽ lập tức được công bố."

Không khí đọng lại tầm nửa phút.

Trong hốc mắt nhỏ hẹp của râu quai nón lộ ra sự ác độc: "Tao sẽ giết mày trước, rồi sẽ giết bạn bè mày sau."

Ọt, ọt.

Cái ủng đi mưa có phản quang, râu quai nón đọc một loạt các cái tên: "Edwin, Ann..."

Ôn Thời lập tức nhận ra, đây không phải nhân vật của người chơi khác ở trong kịch bản sao? Người đóng vai Edwin là Ngạc Tu đã chết, còn lại hai người khác.

Trong bối cảnh câu chuyện, những người bạn cũ bọn họ vào nửa tháng trước còn liên hoan với nhau, chỉ là tất cả mọi người đã từ bỏ đóng vai nhân vật nên Ôn Thời thiếu chút nữa đã quên đi còn có chuyện vặt này.

Sự giật mình của cậu lập tức bị lão ta hiểu thành sợ hãi.

Râu quai nón cười lớn: "Yaren, bệnh viện đã ghi lại thông tin của mỗi một nhân viên y tế một, kỹ càng đến mức mày không tưởng tượng nổi đâu. Mấy đứa bạn của mày rất nhanh đều sẽ xuống địa ngục hết, tao thề."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play