Đối mặt với lời uy hiếp tưởng chừng là đã thành công này, Ôn Thời liền bày ra vẻ mặt quái lạ, cuối cùng nói: "... Ông vui vẻ là được rồi."
Cái ngày mà cậu vừa tới, thiếu chút nữa đã bị mấy người chơi kia liên thủ hại chết. Sau này Lạc Tiêu lại cùng Ngạc Tu lừa cậu, hai người này sống hay chết, Ôn Thời không thèm quan tâm.
Râu quai nón 'A' một tiếng: "Mày đang tức giận đúng không."
"..."
"Mấy người đang làm gì ở đây? !" Một giọng nói tức giận truyền đến, đây mới thực sự là ‘tức giận’.
Một người đàn ông khuôn mặt bình thường xuất hiện ở phía sau, trên tay anh ta cầm một cái kéo vàng dài khoảng chừng nửa mét, trên lưỡi kéo dính không ít thịt rắn.
Người hầu nam mà Ôn Thời chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến.
"Ai cho mấy người vào vườn hoa mê cung?"
Ôn Thời lập tức phủi sạch quan hệ: "Tôi đến để thu dọn."
Đống máu rắn khắp người đã chứng minh cho lời nói của cậu.
Hầu nam nhìn về phía râu quai nón, khi nhìn thấy cái móc sắt trên tay phải đối phương là lá dây leo, khuôn mặt bình thường của hầu nam âm u đến mức có thể chảy ra nước.
Ôn Thời đổ thêm dầu vào lửa: "Thật xin lỗi! Viện trưởng sợ rắn, ông ấy chỉ cần sốt ruột là sẽ điên cuồng hủy diệt cây cối." Sau đó lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mặc dù anh rất coi trọng mỹ quan mê cung, nhưng anh sẽ tha thứ cho ông ấy, đúng không?"
"Yaren, mày thật đáng chết." Râu quai nón thực sự bị chọc giận, lập tức vọt lên.
Trong mắt hầu nam chỉ có cỏ cây bị phá hư, anh ta tiến lên mấy bước, cầm cái kéo đang nhỏ hướng về phía trước, miệng lầm bầm như bị thần kinh: "Bảo vệ hoa cỏ, người người đều có trách nhiệm."
Hầu nam vừa ốm vừa cao, giống như là một cây cột điện. Cái kéo của anh ta nghiêng lên 45°, trực tiếp hướng về phía phần thịt gáy của râu quai nón.
Khí tức âm hàn phả vào cổ áo trước khi cái kéo chạm đến, râu quai nón cảm giác được nguy hiểm nên không thể không quay người, trước tiên giải quyết phiền phức sau lưng.
Ôn Thời thấy thế bên trong ánh mắt liền có thêm suy tư.
Hầu nam đeo kính bảo hộ để phòng ngừa máu rắn bắn vào trong mắt, nhìn qua giống như là người bình thường, nhưng lại có thể làm cho râu quai nón phải nghiêm túc đối phó.
Ôn Thời dần dần phát hiện ra được quy luật, động tác của hầu nam rất là nhanh, đối phương có thể ngăn cản được rất nhiều đòn tấn công của râu quai nón thông qua cái kéo. Thay vì nói hầu nam lợi hại, không bằng nói là cái kéo trong tay của anh ta phát huy tác dụng.
Nếu như mình có thể lấy được cái kéo kia...
Ý nghĩ tới rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh.
Máu rắn trên cái kéo vàng khổng lồ đã hoàn toàn biến mất làm nó sáng bóng giống như là một cái kéo mới. Cùng lúc đó, những giọt máu rắn chưa khô trên quần áo Ôn Thời cũng dần ngưng tụ thành những giọt máu nhỏ, di chuyển về phía cái kéo. Lưỡi đao vừa tiếp xúc với máu tươi lập tức điên cuồng hấp thu.
Thứ này cần máu rắn không ngừng nuôi dưỡng.
Kéo vàng là âm vật.
Ngón tay hầu nam xanh xao, trong nháy mắt toàn bộ bàn tay tím tái, vào lúc mà anh ta sắp không cầm được cái kéo nữa thì ấn ký trên cổ liền lóe lên màu đỏ, tay hầu nam lại khôi phục như bình thường.
Ôn Thời không nhịn được nhìn chằm chằm vào ấn ký kia, là huy chương gia tộc.
Cậu đã có phán đoán, chỉ có nhân viên ở trong lâu đài cổ mới có thể sử dụng cái kéo vàng này.
Hầu nam trong lúc tiến công luôn muốn làm cho râu quai nón rời xa khỏi cánh đồng hoa.
Thực lực hai người chênh lệch rất xa, có kéo vàng nhưng hầu nam vẫn rơi xuống thế hạ phong.
Ôn Thời luôn cảm thấy râu quai nón đang nương tay, nếu không sau khi mình chạy trốn lão ta không thể nào còn sống rời khỏi phòng an toàn được.
Không phải là lo lắng giết hầu nam sẽ chọc giận chủ nhân lâu đài cổ đấy chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, một người đánh không lại, một người nhường nhịn, vậy thì kiểu gì cũng sẽ hòa.
Bọn họ mà hòa thì không phải là mình sẽ chết chắc hay sao?
Ôn Thời quyết định tiếp tục hành trình chạy trốn của mình.
Con đường này gần như bị cánh đồng hoa chiếm sạch, không có tường xanh, muốn chạy trốn nhất định phải xuyên qua cánh đồng hoa. Trước khi bước vào cánh đồng hoa, Ôn Thời gần như tiến vào trạng thái hơi say rượu, hoàn toàn cảm thụ được cái gì gọi là say mê không biết đường về. Trạng thái mê man đó kéo dài tầm phút, khi chỉ còn có một tia lý trí, Ôn Thời đã dùng sức cắn vào đầu lưỡi. Sau khi lấy lại tinh thần liền phát hiện mình đang xoay người làm động tác hái hoa.
Giờ khắc này cậu mới ý thức được vì sao hầu nam khi đánh nhau phải rời xa cánh đồng hoa, có lẽ không chỉ là vì bảo hộ cánh đồng hoa, mà cũng là vì bảo hộ bản thân mình.
Nếu ở trong cánh đồng hoa này, thân thể và ý chí gần như sẽ bị mất khống chế, thực sự là có độc.
Thanh âm nhắc nhở đã giúp cậu tìm về một tia lý trí:
"Hầu nam phát hiện cậu có ý đồ bất chính, hầu nam rất phẫn nộ, anh ta đang thông báo cho bá tước đến đây."
Không có điện thoại tùy thân, làm sao có thể liên hệ?
Nghi vấn vừa mới hiển hiện, hầu nam bắt ngờ cất giọng nói lên trên trời: "Hú —— chủ nhân! Có kẻ trộm hoa —— "
"..."
Mẹ nó, khóe miệng Ôn Thời giật một cái, hoá ra là dùng phương pháp định vị nhờ âm thanh.
Mình tuyệt đối không thể để bị vu oan là trộm hoa được, hầu nam phản ứng kịch liệt như thế, chứng minh hoa ở nơi này có thể là một loại bảo bối.
"Muốn không bị vu oan, phải tự mình giẫm đạp lên sự thật."
Ôn Thời không kìm nén ham muốn hái hoa nữa, đầu ngón tay trắng nõn liền chạm đến một cánh hoa.
【 Một đóa hoa bị nguyền rủa ở trong cánh đồng hoa
Chỉ có người may mắn mới có thể hái được một đóa hoa đẹp 】
May mắn? Ôn Thời xem giá trị vận may của mình, 2B đủ may mắn chưa?
Trong thương nghiệp và tư duy triết học, một cộng một thường lớn hơn hai, như vậy B cộng B thành A cũng có khả năng làm được.
Hoàn thành việc tẩy não cho mình, Ôn Thời tóm lấy nhành hoa gần đó, ngước mắt nhìn về phía hầu nam, mặt mũi đối phương tràn đầy phẫn nộ, nhưng không có căng thẳng. Điều này đại biểu anh ta cũng không biết đóa hoa nào là tốt nhất, nếu không sẽ căn cứ vào việc cậu có hái chính xác hay không, trên mặt sẽ xuất hiện cảm xúc căng thẳng hoặc là cười trên nỗi đau của người khác.
"Mặc kệ, trước tiên hái một đóa rồi nói."
Cứ ở trong cánh đồng hoa không đi ra thì việc bị mê hoặc ngắt lấy một đóa hoa là chuyện sớm hay muộn mà thôi, Ôn Thời không cảm thấy mình có thể hái được một đóa hoa tốt nhất, nhưng cậu tự tin là sẽ không gặp phải trường hợp xấu nhất.
Trong một khoảng thời gian rất lâu, xác thực là từ khi có vòng bình an kia thì vận khí của cậu đã tốt đến mức làm cho người ta giận sôi.
Rễ cây bị nhổ ra cùng với đất, hầu nam đã lựa chọn dừng tay với râu quai nón, hai mắt anh ta trợn trừng, trong đó đồng thời bao hàm sự kinh ngạc, đại khái là không ngờ cậu dám hái thật.
"Kẻ trộm đáng chết!"
Anh ta tức giận mắng, vẻ lo lắng trên mặt còn vặn vẹo hơn gấp mấy lần so với lúc chỉ trích râu quai nón phải bảo vệ hoa cỏ.
Râu quai nón nhếch môi cười hai tiếng: "Yaren ngu xuẩn, mày lại làm chuyện xấu rồi."
Ôn Thời khiêu khích liếc mắt nhìn lão ta, không hái thì chờ chết sao? Chủ nhân lâu đài cổ đến thì cậu cũng không còn đường sống, vậy còn không thử thời vận. Nhìn theo góc độ khác thì nơi này có nhiều hoa như vậy, chẳng phải là khắp nơi đều có bảo bối hay sao?
Không giống da rắn, những đóa hoa màu sắc sặc sỡ sau khi rời khỏi đất liền kèm theo một lời giới thiệu:
【 Hoa cổ đóa: đạo cụ dùng một lần. Sau khi sử dụng, trong vòng 90s, cậu sẽ thành kiểu thành người: người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Chi tiết sử dụng:
1. Nuốt cánh hoa này vào, đọc tên hoặc thân phận của đối tượng muốn mê hoặc, sau đó nhìn vào mắt đối phương trên ba giây đồng hồ.
2. Chị dùng được trong trường hợp khi NPC ở phó bản này có đội thiện cảm ban đầu với cậu lớn hơn 0.
3. Sau khi thời gian hết hạn thì độ thiện cảm của NPC sẽ giảm về không, đồng thời tăng thêm 10 điểm chán ghét 】
Xem hết phần giới thiệu, Ôn Thời lập tức chấn kinh, cậu đã đánh giá thấp vận may của mình rồi. Phần may mắn này chẳng biết tại sao lại đột nhiên khiến cậu cảm thấy sợ hãi. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Cưỡng ép ngăn chặn cảm giác này, tâm trạng Ôn Thời bắt đầu chuyển động.
Chỉ thấy Ôn Thời trực tiếp cúi đầu xuống, giống như bạo quân trực tiếp cắn xé cánh hoa. Hương vị không quá ngon, nước hoa đỏ tươi có vị chát chát, trong lúc ăn hoa, cánh môi cũng bị nhuộm thành màu sắc diễm lệ.
Hành vi ăn hoa như kẻ điên của cậu đã hoàn toàn chọc giận hầu nam, hầu nam gần như mất khống chế, muốn chạy tới cánh đồng hoa.
Tên trộm đáng chết, tao sẽ lấy đầu của mày!
Ôn Thời bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời có thần: "Nhìn thẳng vào tôi, tên khốn!"
Hầu nam vô thức nhìn về phía cậu, sửng sốt nửa nhịp.
Cánh môi Ôn Thời bị nước hoa nhuộm thành màu máu, đầu lưỡi lướt qua khóe miệng, cậu nhẹ nhàng nỉ non: "Hầu nam."
Hầu nam.
Hầu nam.
Hầu nam.
Hai chữ này như trống chiều chuông sớm khuấy động tâm can người hầu nam.
Cậu ấy gọi mình là tên khốn, mình thích lắm!
"Mê hoặc hầu nam thành công, độ thiện cảm của mục tiêu với người chơi ban đầu là một, trước mắt là một trăm."
Lúc râu quai nón xuất hiện, Ôn Thời lập lại chiêu cũ, thanh âm nhắc nhở lạnh lùng truyền đến:
"Mê hoặc Aoiz thất bại, độ thiện cảm của mục tiêu với người chơi ban đầu là -50."
Ôn Thời mấp máy môi, chí ít không phải -∞.
Cậu lập tức nhận ra, độ thiện cảm của NPC rất khó đạt được, lúc trước cậu chiếm được một điểm vì đã giúp hầu nam xử lý rắn nhưng cũng chỉ thu hoạch được độ thiện cảm ban đầu của hầu nam là một điểm.
Nhưng mà không quan trọng, hiện tại độ thiện cảm của hầu nam đối với cậu đã tăng vọt lên trăm phần trăm rồi.
Râu quai nón bén nhạy phát giác được tình trạng không đúng.
Ôn Thời không một chút do dự, ánh mắt cuồng dã chỉ về phía râu quai nón: "Đánh cho tôi!"
"Yaren, đầu óc của mày có vấn đề sao? Cậu ta..."
Râu quai nón còn chưa nói hết, hầu nam đã như kẻ điên cầm cái kéo vọt lên, công kích ba chiêu liên tiếp.
"Cậu điên rồi sao?" Mấy phút trước mới còn chung nhận thức, chuẩn bị thu tay lại, sao trong nháy mắt lại bắt đầu nổi điên rồi?
Ôn Thời đứng ở trong cánh đồng hoa cổ vũ: "Cố lên nha."
"A a a a a a!" Hầu nam gào lên, vì lấy lòng cậu mà càng thêm ra sức ra sát chiêu với râu quai nón. ( truyện trên app T Y T )
Miệng Ôn Thời cũng không nhàn rỗi, cậu dùng lòng bàn tay lau đi nước hoa trên khóe miệng: "Viện trưởng thân yêu, ông không hiếu kỳ vì sao anh ta giúp tôi ư?"
Râu quai nón bén nhạy phát giác được tình hình không đúng, nhưng lại nói không ra.
Ôn Thời cười tủm tỉm nói: "Bởi vì anh ta yêu tôi."
Râu quai nón căn bản không để ý tới cậu, chỉ muốn biến tên thuộc hạ ghê tởm này thành tiêu bản. Trước đó không ra tay độc ác là vì lo nơi đây là địa bàn của bá tước, nhưng nếu muốn cho thể diện mà không cần thì lão ta cũng không nhường nhìn nữa. Đối mặt với hầu nam hai mắt tinh hồng, râu quai nón chuẩn bị ra đòn tàn nhẫn, chờ giải quyết xong hầu nam, lão sẽ đến thu dọn Ôn Thời.
"Quy tắc đầu tiên của bệnh viện hoàng gia Frank là ‘Độ lượng, nhân ái, gặp được bệnh nhân nhất định phải thu nhận’. Mà không phải giống như ngài, bạo lực tàn sát."
Đây là quy tắc treo trong văn phòng ở bệnh viện.
Ôn Thời chỉ vào hầu nam, thốt lên: "Ân oán cá nhân có thể để sang một bên, anh ta là bệnh nhân."
Râu quai nón vẫn không chút thay đổi.
"Anh yêu tôi đúng không?" Ôn Thời hỏi hầu nam: "Nếu yêu thì mau lớn tiếng nói ra!"
"Yêu!" Hầu nam không hề che giấu khát vọng với cậu.
Đồng tính luyến ái? !
Râu quai nón ngơ ngác.
Ôn Thời: "Thật sao? Anh thật sự yêu tôi sao?"
Hầu nam một mặt say mê: "Đúng vậy."
Ôn Thời quay mặt sang chỗ khác: "Tôi không tin."
Hầu nam hít một hơi thật sâu: "Tôi yêu cậu, lúc cậu nói chuyện, tôi còn ngửi thấy mùi hoa thơm ngát."
Ôn Thời mặt không biểu tình nhìn qua râu quai nón: "Xem đi, anh ấy thậm chí còn nói yêu tôi trước mặt ông."
Yêu là thứ không thể ngụy trang.
Dù cách đây một giây đồng hồ, râu quai nón rõ ràng còn nhìn thấy hầu nam khí thế hùng hổ nhằm vào Ôn Thời, giờ khắc này cũng không thể không thừa nhận trong mắt anh ta lộ ra vẻ yêu thương thực sự.
Ôn Thời lại thêm một mồi lửa: "Tôi hủy đóa hoa mà anh ta yêu dấu, anh ta cũng không nói gì. Nếu như này cũng không tính là yêu thì là cái gì?"
Nghe được câu hủy hoa, sâu trong con ngươi hầu nam hiện lên vẻ phản kháng, rất nhanh lại bị tình yêu nghiền ép.
Gặp được bệnh nhân nhất định phải thu nhận.
Tất cả nhân viên công tác trong bệnh viện Frank đều không thể vi phạm nguyên tắc này, cho dù là viện trưởng.
Miệng Ôn Thời ba hoa không ngừng: "A, đừng quên! Nếu tôi sống thì mới có thể chứng minh anh ta là đồng tính luyến ái, nếu không ông phải làm như thế nào mới có thể mang anh ta rời khỏi trước mắt chủ nhân lâu đài cổ? Đồng tính luyến ái cũng không phải là ai cũng yêu đâu."
Râu quai nón thực sự rất muốn giết Ôn Thời, nhưng vừa nghĩ tới việc có thể sẽ phải chịu hậu quả vì ngăn chặn thất bại, vi phạm nguyên tắc thì liền tràn đầy sợ hãi.
Ôn Thời híp híp mắt, cũng không biết quy tắc bệnh viện là ai chế định, vậy mà có thể khiến cho một người điên cảm thấy sợ hãi.
Cậu nói chậm lại: "Thu nhận bệnh nhân cũng là việc tôi cần làm, tôi chỉ có thể phối hợp với ngài."
Không sai, là như thế đó.
Chỉ cần chứng minh hầu nam là đồng tính luyến ái, sau đó thanh toán Yaren cũng không muộn.
Ôn Thời đánh bạo đi qua, xé áo lấy một lớp vải, che kín con mắt hầu nam, che miệng của anh ta rồi trói chặt tay của anh ta.
"Có muốn tôi làm như vậy với anh không?"
Kéo vàng rơi trên mặt đất, hầu nam thần thái mê ly gật gật đầu.
"Nhắc nhở, 【 hoa cổ đóa 】 sau hai mươi giây sẽ mất đi hiệu lực."
Ôn Thời nghe thanh âm nhắc nhở, vẻ mặt không có biến hóa. Với năng lực của chủ nhân lâu đài cổ, hẳn là cũng sắp chạy đến rồi.
Lại qua mười giây đồng hồ, Ôn Thời thấy một đoạn góc áo phía trước bị thổi lên, lập tức xoa đầu hầu nam, khiến anh ta có vẻ càng thêm chật vật.
Đoạn góc áo kia dần dần biến lớn, thân ảnh hư vô từ xa đến gần dần ngưng thực, chủ nhân lâu đài cổ cuối cùng cũng hiện thân.
Khi thấy hầu nam bị trói gô, vẻ mặt của hắn rất ảm đạm.
Râu quai nón hoàn toàn không sợ, trang nghiêm nói: "Bệnh viện Frank có nghĩa vụ thu nhận bệnh nhân, mong ngài phối hợp."
Chủ nhân lâu đài cổ không lập tức làm khó dễ, chờ lão ta nói tiếp.
Râu quai nón trước tiên chỉ vào hầu nam, lại chỉ vào Ôn Thời... Người đâu?
Ánh mắt liếc qua, mới phát hiện Ôn Thời chẳng biết lúc nào lại lui về cánh đồng hoa. Râu quai nón nhíu nhíu mày, nói hết lời: "Cậu ta yêu cậu ta."
Chủ nhân lâu đài cổ nhìn chằm chằm vào hầu nam: "Ta muốn nghe chính miệng cậu ta nói."
Râu quai nón hơi do dự, nhưng mà sự thật chứng minh hùng biện, rốt cuộc vẫn thả lỏng cho hầu nam nói.
Khôi phục tự do, hầu nam lập tức kéo tấm vải che mắt và miệng ra, vọt về phía Ôn Thời.
"Giết mày, tao muốn giết mày!"
Con mắt phẫn nộ, cảm xúc mất khống chế, mỗi một tế bào trên người đều đang kêu gào như muốn ăn tươi uống máu người kia.
"Yêu?" Trước khi hầu nam tiến vào cánh đồng hoa bị nguyền rủa, chủ nhân lâu đài cổ đã nắm lấy cổ áo đối phương ném về phía trước, sắc mặt âm u vô cùng: "Ngươi chắc chắn?"
Râu quai nón ngây ngẩn cả người, vừa nãy bệnh nhân này không hề nói như vậy.
Ôn Thời đứng ở cánh đồng hoa, siêu nhỏ giọng nói: "Ông nhìn xem, tình yêu rồi sẽ biến mất, đúng không?"
"..."