Nhà cô gái áo đỏ cũng không phải lần đầu tiên có người ở rể, nhưng Ôn Thời là người đầu tiên còn sống đi ra khỏi ngọn núi kia. Trước cậu, có nhiều người còn không được lên núi, bởi vì ở ngay tiệc cưới bọn họ đã bị đốt thành tro bụi rồi. Đám tro cốt đó lại được cho vào cái chén đặt trên bàn trống phía trước, trộn lẫn với tàn hương, đốt cùng cao hương trong sân thứ hai, cơm trong bát sẽ giảm đi một chút.
Ôn Thời trong mắt bọn họ đáng lẽ cũng phải có kết cục như vậy.
Nhưng khi cậu quay lại thì lại đứng hiên ngang ở cổng lớn, tạo hình quỷ dị, đặc biệt.
Mèo là vật cấm kị ở Phong Quan thôn, thôn dân đời đời sản xuất đồ mai táng rất ghét nó vì sự xúi quẩy. Người tiếp tân nhìn tân lang mọc đuôi mèo đứng trước cửa, còn không biết mình và cậu ta ai mới là kẻ không giống người.
A Tang nắm bàn tay hơi lạnh của Ôn Thời, khen ngợi không ngớt: "Ba ba, thơm quá."
Cậu bé có vẻ chỉ biết dùng từ này để khen mà thôi.
Dưới ánh trăng, cặp mắt uyên ương thần bí nhìn chằm chằm vào người tiếp tân: "Anh cố ý cản trở việc tôi vào động phòng sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play