Người phỏng vấn kéo Ôn Thời định rời đi, Triệu giám sát là người vẫn còn tỉnh táo, vội ở phía sau kêu lên: "Còn phải phỏng vấn tiếp."
Người phỏng vấn mạnh mẽ quay đầu, con mắt trũng sâu nhìn Triệu giám sát: "Cậu thay tôi làm nốt đi."
Sau đó liền quay đầu lại nhìn về phía Ôn Thời, trên mặt lộ ra sắc mặt tốt hiếm thấy: "Hiện tại người trẻ tuổi thật sự là quá khiêm tốn, đã như vậy rồi còn nói không biết mình có phải người tốt hay không."
"..." Lần đầu tiên Ôn Thời biết định nghĩa người tốt còn có thể dùng số lượng chuyện tốt để quyết định.
Người chơi khiếp sợ nhìn Ôn Thời đi ra ngoài, không biết là ai thốt ra một câu: "Hắn ta thực sự có tâm hồn thuần khiết á?"
Tâm hồn thuần khiết mà đi luyện thi người sống.
Phải là tâm hồn thuần khiết giả mạo mới đúng.
Lỗ tai Triệu giám sát khẽ động, lớn tiếng quát: "Đố kỵ sẽ khiến người ta xấu xí, tinh thần diện mạo trừ một điểm. "
Người chơi không cẩn thận nói ra suy nghĩ thật của mình: "..."
Lần đầu tiên hắn ta muốn lấy lại công đạo như vậy. Nếu Bùi Ôn Vi thật sự thiện lương thì hắn cũng phải là thánh nhân rồi. Nhưng lý trí đã ngăn cản người chơi chống đối với NPC, chỉ để lại một vẻ mặt bất lực.
Nét mặt thánh thiện của Ôn Thời, cùng với toàn thân giống như mới được độ thêm một tầng kim quang phải đến sau khi đi ra mới dần dần biến mất.
Cậu đi theo người phỏng vấn ra khỏi xưởng thứ ba, trên đường đi ngang qua một bản vẽ mặt bằng tổng thể đơn giản, Ôn Thời đi chậm lại nhìn lướt qua. Xưởng một, hai, ba và nhà ăn gần như ở trên cùng một đường thẳng, ký túc xá được đánh dấu nổi bật hơn hẳn, còn được xây riêng ở khu Tây Nam. Tính toán về khoảng cách ở trên bản đồ thì mỗi ngày để đi bộ từ ký túc xá đến xưởng nhanh nhất cũng phải mất mười lăm phút, diện tích và quy cách thậm chí còn vượt xa cả xưởng.
Kỳ quái là Ôn Thời rõ ràng có trông thấy ở cuối con đường này có một tòa nhà màu trắng như ẩn như hiện nhưng ở trên bản vẽ lại không được đánh dấu.
Người phỏng vấn đang dẫn cậu đến chỗ tòa nhà kia.
"Ở trong nhà máy có ba thiết luật không thể vi phạm.” Người phỏng vấn bàn giao: “Thứ nhất, lời cấp trên nói phải phục tùng vô điều kiện; thứ hai, không được sự cho phép thì không được đi ra ngoài nơi làm việc; thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, tuân thủ hết mọi quy củ trong ký túc xá."
Tất cả quy củ chẳng phải sẽ có rất nhiều quy tắc tử vong hay sao?
Ôn Thời gật đầu mà không chút nghĩ ngợi: "Tôi biết, giống như ký túc xá ở đại học vậy, tất cả đều có quy định riêng."
"Đây không phải là ký túc xá đại học của các cậu." Người phỏng vấn bỗng nhiên dừng bước lại, nghiêm khắc nói: "Nhớ kỹ, nếu vi phạm quy tắc trong xưởng, có thể chỉ cần nhắc nhở vài câu là được bỏ qua, nhưng một khi vi phạm quy củ của ký túc xá thì phải tự gánh lấy hậu quả."
Nói xong mấy lời cuối cùng, trong mắt người phỏng vấn lóe lên một sự sợ hãi.
Hắn không muốn nói tiếp về đề tài này nữa, không ngừng liếm láp đôi môi khô khốc, thúc giục Ôn Thời mau chóng đi.
Cuối cùng, bọn họ cũng đi tới tòa nhà màu trắng thuần trước mặt.
Cửa sổ trên hành lang rất ít, ở một thế giới mà người dân đều tôn sùng một linh hồn thuần khiết lại dường như không thích ánh sáng mặt trời cho lắm.
Ngày mùa hè chói chang, cho dù không có điều hoà không khí thì nhiệt độ ở hành lang vẫn hơi thấp. Ôn Thời đi theo sau người phỏng vấn, yên lặng bước đi, phía trước là cánh cửa ban công khép hờ, chỉ nghe mấy tiếng ầm ầm, sau đó là một quả bóng bị xé nát được ném lên trên không trung.
"Nhà máy đối xử với cậu tốt như vậy, thế mà cậu còn muốn dọn ra ngoài ở, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao?"
Xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, một người đàn ông trầm mặc đứng ở bên bàn, tính cách của anh ta dường như rất lạnh nhạt, bị mắng như thế mà cũng không phản kháng: "Bố tôi lớn tuổi, đi đứng không tiện, nếu phải đi theo tôi đến ở ký túc xá thì không tốt lắm."
Tốc độ nói chuyện cũng chậm rãi hơn người bình thường.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế xoay hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Giản à, lúc trước cậu gặp chuyện, anh Hải Sinh từng giúp đỡ cậu lúc này thân thể lại không tốt, vậy mà cậu lại dùng tiền đó để đi mua nhà thì không ổn lắm đâu."
"Số tiền năm mươi tệ mà anh Hải Sinh lúc ấy cho tôi tôi đã trả hết trước đó rồi, hơn nữa mỗi tháng hơn phân nửa tiền công của tôi đều cho bọn họ."
"Vậy ý của cậu là muốn nói Hải Sinh còn thiếu nợ cậu?"
Cửa không khóa, tiếng xưởng trưởng nghiêm khắc phê bình truyền đầy đủ vào trong tai.
Không ngờ vừa vào đã bắt gặp vở kịch bắt nạt kịch tính như ở trong phim, Ôn Thời đứng ở cửa nhíu mày.
Người đàn ông đứng ở bên bàn làm việc cúi đầu xuống, vóc dáng của anh ta rất cao, mặc một bộ đồ lao động đã được giặt sạch, nhưng bởi vì đã mặc quá lâu nên nhìn bộ đồ khá là mỏng. Tay của người đàn ông này vừa dài vừa gầy, vì thời gian dài không ngừng nghỉ làm việc dẫn đến việc trên đầu ngón tay xuất hiện mấy cái bọng máu.
Về phần mặt, tóc của anh ta khá là rối, tóc mái dài cắt ngang trán che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nói đó là một khuôn mặt khá ổn, thậm chí có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, đường quai hàm thon gọn, sống mũi cao vẫn thẳng tưng dù bộ dạng rất là chật vật. Nếu đặt ở bất kỳ một thế giới bình thường nào thì tỉ lệ dáng người và khí chất này chắc chắn sẽ được các công ty săn tìm ngôi sao săn đón, đào tạo để xuất đạo.
Nhưng đáng tiếc đây không phải là một thế giới bình thường.
Người phỏng vấn lễ phép gõ cửa, nở một nụ cười lấy lòng đi vào. Sau đó cũng không nhìn người đàn ông trầm mặc đứng ở bên lấy một cái, mà chỉ nói nhỏ vào tai xưởng trưởng vài câu.
Người phỏng vấn đứng chặn hơn nửa người xưởng trưởng nên Ôn Thời theo một cách tự nhiên sẽ chú ý đến một người khác. Hình dáng của đôi mắt bị tóc cắt ngang trán che khuất không nhìn rõ khiến cho cậu cảm thấy giống như là đã từng quen biết.
Trong phút chốc người đàn ông kia hơi ngẩng đầu lên, rèm cửa văn phòng kéo ra một nửa, hai ánh mắt mơ hồ chạm vào nhau, Ôn Thời bỗng nhiên cảm thấy một luồng ý lạnh xông lên đầu.
Cậu không dám đối mặt nữa, từ đầu đến cuối chỉ đứng ở gần cạnh cửa.
Xưởng trưởng với một "tâm hồn hoàn toàn sạch sẽ" kinh ngạc ngẩng đầu, còn xác nhận lại với người phỏng vấn: "Anh không gạt tôi chứ?"
"Ngài có chỗ không biết, chỉ riêng việc thiện cậu ta đã nói hơn bốn mươi phút, sau đó cũng chỉ bởi vì thuốc nói thật đã hết thời gian nên mới dừng lại. Hơn nữa tính cách còn rất khiêm tốn, trước đó tôi hỏi cậu ta có phải người tốt hay không, cậu ta còn không trực tiếp thừa nhận."
Người phỏng vấn truyền đạt lại tính cách của Ôn Thời mà hắn tự nhìn ra như là hướng nội, không tự tin, dễ nắm bắt.
Nói chung là trăm phần trăm thiện lương.
Một bên, trên mặt người đàn ông hiện lên ý cười cổ quái, khi ông ta lại lần nữa nhìn về phía Ôn Thời, ánh mắt cũng có chút ngưng tụ.
Thừa dịp xưởng trưởng nói chuyện, Ôn Thời liền giương mắt nhìn nóc nhà, xác thực mà nói thì là nhìn vào vị trí của từng cái camera giám sát một. Xem xét hết hành lang rồi lại bắt đầu nghiên cứu văn phòng, con mắt giống như là rađa bắn phá.
Không tệ, camera phân bố không quá dày đặc, nhất là văn phòng, còn không có lấy một cái nào. Ôn Thời cũng không chắc là tương lai mình sẽ đột nhập vào đây, mà chỉ cảm thấy việc quen thuộc các điều kiện trong phó bản là một thao tác rất nên làm.
Xưởng trưởng nghe xong người phỏng vấn nói thì liên tục gật đầu
"Không tệ, hiện tại người có tấm lòng đẹp không phải là nhiều, vừa vặn trong xưởng đang muốn chọn ra một vị làm người phát ngôn có linh hồn thuần khiết, tôi thấy cậu rất hợp."
Ngài lấy được 3 hảo cảm từ xưởng trưởng.
Nói xong, ông ta liền khinh bỉ liếc nhìn người đàn ông trầm mặc kia: "Hi vọng cậu đừng vô ôn như một vài người nào đó."
Ôn Thời đột nhiên nói: "Anh ta cũng là người phát ngôn có linh hồn thuần khiết."
Xưởng trưởng cười lạnh: "Cậu đã đến, cậu ta cũng sắp không phải rồi."
Giản Thanh Vanh cúi thấp đầu, mặc cho xưởng trưởng có mỉa mai đến thế nào.
Huyệt thái dương của Ôn Thời giật giật, người phát ngôn này và người phát ngôn trong tưởng tượng của cậu không giống nhau lắm. Cậu còn tưởng người phát ngôn sẽ được trang điểm lung linh còn được quay phim quảng cáo các thứ, mà sao trên thực tế còn nghèo khó hơn cả một diễn viên quần chúng vậy.
Sớm biết đã không nên tranh giành với đám ngươi chơi kia xuất đạo C vị* rồi
(*vị trí center).
Xưởng trưởng đưa một phần bảng biểu cho Ôn Thời, để cậu điền vào mẫu đơn của người phát ngôn.
Nhận ra trên ngón cái của xưởng trưởng có một vết bẩn nhàn nhạt, màu đã hơi phai đi, Ôn Thời liền cẩn thận tránh né chỗ đó.
Đầu ngón tay xưởng trưởng hiện ra màu bóng nhẹ, tựa như là dính phải một dịch nhờn nào đó, xem ra là còn chưa khô hẳn, chắc là mới dính vào không lâu. Ánh mắt Ôn Thời quét một vòng, trên bàn công tác không có thứ gì đặc biệt, càng không có nước đọng, cuối cùng ánh mắt của cậu dừng lại vào tờ giấy bị xé nát trên mặt đất, bởi vì nhăn nhăn nhúm nhúm nên cũng không tiện xác nhận đây có phải là chỗ gây ra ô nhiễm hay không.
Ôn Thời cầm cái chổi ở góc tường lên, chuẩn bị mượn danh nghĩa quét dọn để nghiên cứu một chút.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên đè lên cổ tay của cậu.
"Cứ để tôi làm." Đại khái là bởi vì giọng nói quá trầm thấp nên hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh nhạt như vừa rồi.
"Không không không, anh là tiền bối, việc này cứ để tôi làm."
Xưởng trưởng không hiểu rõ tình huống, trông thấy cảnh tượng như vậy liền chắc chắn với lời nhận xét của người phỏng vấn, còn cảm thấy Ôn Thời thật là cần cù.
Ôn Thời cuối cùng vẫn không tranh được với Giản Thanh Vanh, một là vì người đàn ông nhìn có vẻ gầy gò này có sức lực vô cùng lớn, thêm cả là xưởng trưởng lại đột nhiên nâng cao giọng nhắc nhở cậu.
"Thân là người phát ngôn, phải nhớ là không được phô trương lãng phí, với đồng nghiệp phải hữu ái, với công việc trong xưởng phải tận tâm tận lực."
Ôn Thời rất thuận theo, lên tiếng đáp ứng.
"Nhưng mà để biết cậu có thể đảm nhận được nhiệm vụ vinh quang này hay không thì tôi còn phải tiến hành xét duyệt, hi vọng cậu không muốn phụ sự kỳ vọng của nhà máy."
Ôn Thời tiếp tục gật đầu.
Nhiệm vụ chi nhánh người phát ngôn linh hồn thuần khiết
Nội dung nhiệm vụ mới: dựa vào sự cố gắng trước đó của ngài đã thành công thu hoạch được đánh giá cao của xưởng trưởng, lấy được mẫu đơn x1; hãy mau chóng hoàn thành một chuyện tốt có đủ sức thuyết phục rằng ngài là người tốt để mẫu đơn của ngài đả động được xưởng trưởng, trở thành một người phát ngôn chân chính.
Phần thưởng của nhiệm vụ: độ thuần khiết của linh hồn 10
Xưởng trưởng lúc này mới dặn dò người phỏng vấn: "Vừa vặn anh đã đến, dẫn Tiểu Giản đi lấy tiền đi."
"Tiểu Giản à.” Xưởng trưởng lại nhìn người đàn ông trầm mặc, ẩn ý nói: “Cậu là người phát ngôn linh hồn thuần khiết của xưởng chúng ta, không thể vì việc riêng mà làm hỏng thanh danh. Lát nữa cậu đi lấy sổ tiết kiệm mang lên đây, lấy tiền ra đưa cho Hải Sinh, sau đó tôi sẽ nhờ người ta đưa tin, khen ngợi hành vi của cậu."
Nói xong lại ngồi trở lại cái ghế xoay, thảnh thơi hưởng thụ cảm giác mát mẻ trong văn phòng.
Xưởng trưởng bảo dưỡng rất tốt, hơn năm mươi tuổi mà trên mặt vẫn không có nếp nhăn, chỉ có mái tóc màu xám tro là có thể chứng minh rằng ông ta đã không còn trẻ nữa.
Ông ta lấy ra một lọ mỹ linh dịch từ trong ngăn kéo, đang định sử dụng thì nhìn thấy Ôn Thời vẫn còn đứng ở đó, bèn khoát tay áo nói: "Hôm nay không có việc gì, cậu đi đến ký túc xá điền tờ đơn đi, ngày mai chính thức đi làm."
Lọ mỹ linh dịch mà xưởng trưởng sử dụng là mỹ linh dịch bản tăng cường, có thể ăn, nhưng mà ông ta rất để ý đến hình tượng của mình, liền lấy ra một cái gương nhỏ, bôi mỹ linh dịch lên trên khóe mắt, là chỗ dễ có nếp nhăn nhất.
Toàn bộ quá trình, xưởng trưởng hoàn toàn không nhận ra vết ô nhiễm trên đầu ngón tay đã cùng với mỹ linh dịch lan đều khắp làn da.
Ôn Thời không hề lưu luyến rời khỏi văn phòng u ám kia, chuyện thứ nhất mà cậu làm chính là lặng lẽ xé bỏ chỗ bẩn bị xưởng trưởng chạm vào, cũng may đối phương chỉ nắm ở rìa nên không ảnh hưởng đến mẫu đơn nhiều lắm.
Lúc cậu đi ra ngoài, người phỏng vấn đã biến mất tiêu, chỉ có người đàn ông vừa nãy cũng ở văn phòng là đang đứng ở ven đường.
Lúc Ôn Thời nhìn chung quanh, người đàn ông cúi đầu cuối cùng cũng mở miệng: "Anh ta bảo chúng ta ở chỗ này chờ."
Thấy bốn bề vắng lặng, Ôn Thời chủ động lôi kéo làm quen: "Làm quen một chút đi, anh tên là gì?"
Người đàn ông giống như trời sinh đã phản ứng chậm nửa nhịp, một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Trên báo nhà máy có."
Ven đường đương nhiên không có báo nhà máy, nhưng ở cách đó không xa lại có một cột tuyên truyền.
Dù gì cũng nhàn rỗi, Ôn Thời bèn đi qua đó nhìn thử, đầu tiên khắc sâu vào tầm mắt chính là ảnh chụp của một người đàn ông. Trên cột tuyên truyền khắc thật to dòng chữ linh hồn thuần khiết, chữ viết đều đặn, màu đỏ, chung quanh vẽ mấy đóa hoa, giống như là muốn mang đến sự ấm áp.
Ôn Thời chú ý đến chuyên mục thuần khiết.
"Ngày mùng 2 tháng 3, một công nhân trong nhà máy của chúng tôi Giản Thanh Vanh bất ngờ bị bỏng, nhà máy lập tức tổ chức quyên tiền để cứu chữa. Dưới sự chiếu cố của các lãnh đạo cùng các đồng nghiệp, vào ngày mùng 6 tháng 9 Giản Thanh Vanh đã quay về cương vị công việc. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, trong vài năm sau đó, Giản Thanh Vanh đã thực sự làm được điều này."
Ôn Thời đọc thêm một chút, nào là con của đồng nghiệp đặc biệt thích vẽ tranh, nhưng trong nhà không đủ tiền học nghệ thuật, Giản Thanh Vanh đã tự móc tiền túi ra giúp đỡ, người trong nhà đồng nghiệp sinh bệnh, anh xin phép nghỉ để đi chăm sóc, lúc đồng nghiệp không thoải mái, anh sẽ hỗ trợ làm thêm công việc.
Một câu tổng kết ‘vừa thương vừa buồn cười.
Ôn Thời đi trở về bên cạnh người kia, đi thẳng vào vấn đề: "Sao anh lại bị bỏng?"
Người đàn ông: "Trực ca đêm, máy móc trục trặc."
"Đồng chí, đây không phải là tai nạn lao động sao?"
Đáng lẽ nhà máy nên gánh vác phần phí tổn này mới đúng.
Vẻ mặt người đàn ông xen lẫn một tia mê mang, giống như không hiểu mối liên hệ giữa hai chuyện này.
Cảm giác hàn ý chợt lóe lên lúc trước ở văn phòng hình như chỉ là ảo giác. Bất luận nhìn từ góc độ nào thì anh ta thực sự trông rất giống một người trí thông minh có chút vấn đề, cho nên mới bị người ta bắt nạt như vậy.
Ôn Thời mở to mắt nhìn, trong phó bản mà lại có ‘con cừu non’ như vậy sao?
Ven đường có công nhân kéo hàng đi qua, thứ đối phương kéo đến là nguyên vật liệu, sau lưng không có người giám sát, nhìn thấy Giản Thanh Vanh thì liền bận bịu đi tới: "Thanh Vanh, hình như là tôi bị cảm nắng, buổi tối có thể thay tôi làm ca đêm không?"
Dáng vẻ khỏe mạnh vô cùng, trông không hề giống bị cảm nắng chút nào.
Giản Thanh Vanh đang định gật đầu, Ôn Thời đột nhiên kêu lên một tiếng: "Có côn trùng."
Công nhân kéo hàng theo bản năng kiểm tra cổ áo: "Ở chỗ nào?"
Ôn Thời lén nhét con côn trùng mới tìm được ở trên cây vào: "Bò vào đi."
Công nhân kéo hàng cũng cảm thấy phía sau có cái gì đang bò vào, vội vàng cởi đồ lao động ra rũ rũ, lúc côn trùng rơi xuống, hắn lại muốn nhắc đến chuyện thay trực ca đêm.
Với một góc độ xảo trá, Ôn Thời nhìn như giúp một tay, nhưng kì thực lúc đối phương cong gối cậu đã điểm vào đó. Công nhân kéo hàng không biết đã bị đâm vào cái gân nào mà chân đột nhiên tê rần, lảo đảo đập mặt lên trên cây, rách cả khóe miệng.
Ôn Thời bình tĩnh đứng yên, hồi lâu vẫn không thấy âm thanh nhắc nhở. Cậu thầm than, quả nhiên trợ giúp Giản Thanh Vanh thoát khỏi trực ca đêm cũng không tính là việc thiện quá phi thường.
Ánh mắt cả hai đụng vào nhau, Ôn Thời biết đối phương đã nhìn ra động tác nhỏ của mình, liền đặt tay lên ra hiệu anh ta im lặng.
Giản Thanh Vanh hơi kinh ngạc: "Vừa nãy người phỏng vấn nói là lúc kể về chuyện tốt, cậu dành bốn mươi phút cũng chưa nói xong."
Ôn Thời cười cười, ánh mắt giống như cũng run lên theo tiếng cười: "Phỏng vấn là một quá trình phân tích bản thân." Cậu ý tứ sâu xa nói; "Đáng tiếc tôi mới nói được một chút xíu việc thiện trong cuộc sống thì đã bị người phỏng vấn kéo đi."
Một chút xíu việc thiện mà đã bốn mươi phút, nói xong còn đến mức nào nữa, nhưng mà nghe kỹ hơn sẽ phát giác được, Ôn Thời đang ám chỉ là mình còn chưa kịp nói chuyện xấu.
Lúc công nhân kéo hàng đang gào thảm thiết thì người phỏng vấn đi ra.
Vừa nãy hắn đi vệ sinh, gần đây không biết có phải là ăn phải đồ hỏng hay không mà một ngày hắn phải đi vệ sinh hết mấy lần.
"Làm gì thế?"
Ôn Thời liếc mắt nhìn công nhân kéo hàng: "Anh ta không cẩn thận vấp ngã."
Người phỏng vấn tỏ ra ghét bỏ, mắng một câu ngu xuẩn.
Tòa ký túc xá xa xôi, hoàn toàn hướng về phía âm. Lại thêm ở đối diện đầu gió nên thỉnh thoảng sẽ có một trận gió khô nóng ập tới. Chịu thêm một trận gió, bụng của người phỏng vấn lại bắt đầu dời sông lấp biển.
Người phỏng vấn cố nén sự khó chịu, lúc đi vào ký túc xá bước chân khá là nặng nề.
Ôn Thời đi theo hạ giọng: "Trước đó ngài nói không thể vi phạm quy tắc, vậy cụ thể là có những cái gì?"
Nhưng mà người phỏng vấn giống như không hề nghe thấy, vừa vào liền trực tiếp đi lên lầu.
Từ lầu bốn trở lên mới có phòng trực ban.
Người phỏng vấn quay đầu nói với Ôn Thời một câu: "Lát nữa sẽ phân ký túc xá cho mọi người, thực tập sinh thống nhất ở tầng một đến tầng ba, nơi đó không có phòng trực ban, cho nên buổi tối đừng ra khỏi cửa."
Người đàn ông tên là Giản Thanh Vanh kia sống ở phòng 401 tận trong cùng.
Người phỏng vấn châm chọc: "Nhà máy chăm sóc cậu ta, đặc biệt sắp xếp cho một phòng lớn ở ký túc xá, thế mà cứ muốn dọn ra ngoài."
Người đàn ông bên cạnh càng cúi thấp đầu hơn.
Giản Thanh Vanh mở cửa phòng 401, mùi thối nhàn nhạt bốc ra, mặc dù không phải quá nặng mùi, nhưng đối với người phỏng vấn vốn dĩ đang không thoải mái lại chính là một chuyện rất nghiêm trọng, hắn bị thối lui lại một bước: "Mẹ nó, bao lâu cậu không quét dọn vệ sinh thế?"
Người phỏng vấn không muốn đi vào, nên bảo Ôn Thời đi thay: "Nhìn cẩn thận vào, đảm bảo cậu ta đã lấy sổ tiết kiệm ra."
Diện tích của căn phòng này quả thực là rất lớn, bên trong có một cái phòng nhỏ, màn cửa có thể kéo, trong phòng là bóng tối lờ mờ. ( truyện trên app T Y T )
Giản Thanh Vanh đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm ở trước bàn thủy tinh chậm rãi tìm kiếm đồ vật.
Độ thuần khiết linh hồn của ngài đang hạ xuống.
Ôn Thời mở giao diện thuộc tính ra, độ thuần khiết của linh hồn từ một trăm đã hạ xuống chín mươi chín.
Bị mất một điểm.
Trong phòng không có thứ gì là ra dáng đồ dùng trong nhà, mùi thối nhàn nhạt truyền ra từ gian phòng nhỏ, cửa không hoàn toàn đóng lại. Xuyên thấu qua khe hở, Ôn Thời dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn thấy một người già có mái tóc thưa thớt ngồi ở trên cái ghế cổ xưa không nhúc nhích.
Ở trong một phó bản khắp nơi đều là quái vật, Ôn Thời lập tức nghĩ đến chuyện là ông lão kia đã chết.
Cậu giả vờ bị sặc bụi, không ngừng ho khan, nhưng ông lão kia vẫn không có động tĩnh gì.
Cửa ký túc xá sau lưng đột nhiên tự động đóng lại, phịch một tiếng, gió mát xuyên qua áo khoác trắng của Ôn Thời, băng lãnh thấu xương.
Người phỏng vấn rõ ràng đang ở ngoài cửa, tiếng đóng cửa nặng như vậy đáng lẽ phải có phản ứng mới đúng. Ôn Thời nghĩ đến lúc ở trên đường, đối phương thỉnh thoảng lại ôm bụng, khóe miệng liền giật một cái, đừng nói là cái tên này đã chạy đi nhà cầu rồi nhá.
Phòng trực ban ở đầu hành lang, cách phòng 401 này một khoảng cách khá xa, Ôn Thời chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu.
Cậu lui về phía sau mấy bước, lén đặt tay ở trên chốt cửa, nhẹ nhàng nhấn xuống dưới đẩy một cái, không phản ứng, lại thử thêm một lần nữa.
Má ơi, đẩy không ra.
"Tìm được rồi." Bóng người nửa quỳ mỏng manh, ủ rũ mở miệng.
Giản Thanh Vanh đứng lên, trong điều kiện vừa lạnh lẽo vừa u ám từng bước một đi về phía Ôn Thời, con mắt trắng đen rõ ràng bị tóc mái che mất, anh ta nói ra từng chữ: "Cậu muốn chào bố tôi không?"
Ôn Thời hiện tại còn chưa biết nguyên nhân mà độ thuần khiết hạ xuống, là bởi vì ở lại ký túc xá này, hay là bởi vì Giản Thanh Vanh.
Độ thuần khiết linh hồn của cậu ban đầu là max điểm, theo lý thuyết từ một trăm rớt xuống chín mươi chín căn bản sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng Ôn Thời lại cảm giác được cái này không giống HP, mỗi lần rơi mất một điểm, thân thể đều sẽ xuất hiện cảm giác khá là khó chịu.
"Có muốn chào không?" Giản Thanh Vanh khàn giọng hỏi lại..
Đôi bên khoảng cách quá gần, hơi thở lạnh buốt phả lên trên mặt, Ôn Thời chỉ cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo: "Tôi…"
Ngay vào lúc cậu đang cân nhắc có nên triệu hoán Du Thi hay không thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.
Chuyện này đối với Ôn Thời mà nói không khác gì một một trận mưa trong những ngày khô cạn. Cậu không nháy mắt nhìn Giản Thanh Vanh một cái, phòng ngừa đối phương đột nhiên gây khó dễ.
Hai bên giằng co khoảng vài giây đồng hồ, cửa ký túc xá lại bị gõ.
"Mở cửa "
Ngoài cửa là một giọng nói xa lạ, mang theo một chút không kiên nhẫn.
Giản Thanh Vanh bình tĩnh nhìn Ôn Thời một lát, cuối cùng cũng có động tác. Ôn Thời đã chuẩn bị sẵn điệu bộ phòng ngự, không ngờ cái cánh tay kia lại lướt qua cậu nhấn xuống chốt cửa.
Đồ lao động bị giặt quá nhiều nên rất mỏng, đến mức Ôn Thời còn có thể nhìn thấy cơ bắp của Giản Thanh Vanh lấp ló ở phía dưới, đường cong căng đầy lại không quá khoa trương, trôi chảy hoàn mỹ giống như góc hàm của anh ta vậy.
Kẹt kẹt
Lần này cửa đã thuận lợi mở ra.
Người gõ cửa không phải là người phỏng vấn, mà là quản lý ký túc xá.
"Yaren, ai là Yaren?" Quản lý ký túc xá tức giận hỏi.
Kỳ thật đây là một câu nói nhảm, ngoại trừ ông lão không rõ sống chết trong phòng thì trong túc xá chỉ còn có hai người, Giản Thanh Vanh là công nhân cũ, quản lý ký túc xá chắc chắn là biết anh ta.
"Là tôi." Ôn Thời tốt tính lên tiếng.
Quản lý ký túc xá: "Em trai của cậu tìm đó."
Ôn Thời khẽ giật mình.
Em của tôi.
Em nào? Em ở đâu?
Cậu chỉ biết là ký túc xá này không đúng, Giản Thanh Vanh cũng không đúng, với cả nơi đây cũng không hợp ở lâu.
Ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh đi ra khỏi sau lưng vị quản lý ký túc xá to cao, cậu ta đội một cái mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, mái tóc hiện ra hào quang màu bạc nhưng không giống nhuộm lắm. Vành nón của thiếu niên ép rất thấp, một cặp mắt giống như hàn tinh nhìn chằm chằm vào mũi chân, một lát sau mới sợ hãi mở miệng
"Anh à."
Giọng nói của thiếu niên làm người nghe đều cảm thấy ngứa ngáy, quản lý ký túc xá chỉ có một thân toàn cơ thịt, nhanh chóng nổi da gà.
Dưới tình huống bình thường, họ hàng, người thân đến thăm công nhân đều sẽ phải chờ đợi ở cửa ra vào phòng an ninh, trước đây không lâu bảo vệ trực tiếp dẫn người vào ký túc xá còn khiến quản lý ký túc xá không vui, chửi ầm lên. Nhưng không biết vì sao, khi thiếu niên này khẩn cầu mình giúp cậu ta tìm anh trai ruột, quản lý ký túc xá lại không tự giác bị mê hoặc, lúc kịp phản ứng thì đã dẫn người tới phòng 401 rồi.
Ôn Thời đã đoán được thân phận của thiếu niên.
Vẻ ngoài xa lạ, cách ăn mặc xa lạ, thứ quen thuộc duy nhất là cảm giác thân thiết không biết từ đâu mà ra.
Ôn Thời bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, rất khó tưởng tượng đây là mình ở một thế giới song song nào đó. Cậu và Tạ Đường Yến tuy giới tính khác biệt, vị trí thời đại cũng khác biệt, nhưng Ôn Thời lại có thể cảm giác được trong linh hồn của hai người có điểm tương tự.
Nhưng người này…
"Em tới trễ một chút, anh à, anh sẽ không trách em chứ?"
"..." Hoàn toàn không cảm nhận được điểm tương tự nào.
Thiếu niên thân mật mở miệng: "Còn phải cảm ơn anh trai quản lý này đã đồng ý dẫn em tới tìm anh."
Trong lúc quản lý ký túc xá mê đắm bối rối, thiếu niên cuối cùng cũng ngẩng đầu. Cậu ta đầu tiên là nhìn trần nhà, động tác gần như là giống y hệt với Ôn Thời lúc ở văn phòng, đôi mắt giống như rađa tiến hành bắn phá. Xác định toàn bộ hành lang chỉ có một cái camera, còn có vẻ không hoạt động, cậu ta mới khẽ gật đầu, có vẻ hết sức hài lòng.