Ánh sáng ít ỏi trên tường chiếu vào dòng chữ to xưởng thứ ba ở bên trên.

Nhà máy phân ra ba xưởng, xưởng đầu tiên là nơi xử lý nguyên vật liệu, xưởng thứ hai là nơi gia công, xưởng thứ ba phụ trách xuất hàng.

Sự bất an khi tiến vào nhà máy đã được giảm bớt đi, Ôn Thời và Kế Nguyên Tri nói chuyện khá là to, câu trả lời của cậu khiến cho những người chơi lòng dạ hiểm độc cảm thấy thảnh thơi hơn. Tuy nhiên chỉ có người trong cuộc là không biết bọn họ đang cười ngây ngô cái gì, bởi vì rõ ràng độ thuần khiết về linh hồn của cậu lúc này bằng gần với HP, max trị số.

Ôn Thời thầm nghĩ, một trăm điểm tuy là max điểm nhưng vẫn hạn chế sự phát triển của cậu.

Vòng qua mấy cái máy cỡ lớn, trong lúc đó có mấy công nhân nhà máy đẩy xe đi qua, trên xe đầy các rương hàng hóa. Một người phụ trách đẩy ở phía trước, hai người phụ trách cầm gậy điện nghiêm phòng tử thủ ở sau lưng, lúc nhìn thấy Triệu giám sát, ba người cùng nhau đứng thẳng chào hỏi.

Triệu giám sát vốn dĩ không nhìn bọn họ, ánh mắt hắn vẫn luôn tập trung vào mấy cái rương, tựa như là một người đang đói nhìn thấy một nồi thịt mà thèm nhỏ dãi.

Hắn dùng sức hít vào một hơi, giống như muốn xuyên qua cái rương để nhìn xem thứ gì đang ở bên trong, một lát sau mới bình tĩnh nói: "Nhóm mỹ linh dịch này có độ thuần khiết rất cao, tuyệt đối đừng biển thủ, có hiểu chưa?”

Ba nhân viên cùng nhau cam đoan: "Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ quy củ trong xưởng."

Triệu giám sát lúc này mới hài lòng gật đầu.

Ôn Thời nhanh chóng liếc nhìn cái rương, phía trên chỉ có một hàng chữ mỹ linh dịch bản cải tiến.

Nhắc tới mỹ linh dịch, Triệu giám sát liền có chuyện để nói: "Xưởng ta bán ra bên ngoài ba loại mỹ linh dịch, mỹ linh dịch đời thứ nhất, mỹ linh dịch bản cải tiến và mỹ linh dịch bản tăng cường." Nói xong lời cuối cùng, hắn không tự giác nuốt nước miếng: "Đặc tính của mỹ linh dịch bản tăng cường là có thể ăn, hiệu quả hấp thu cũng tốt hơn."

Càng đi vào bên trong, mùi thối càng lộ rõ, người chơi lại không dám che mũi vì lo lắng làm trái quy tắc nên chỉ có thể cưỡng ép nín hơi. Ngay vào lúc tất cả mọi người sắp không nhịn được nữa cúi đầu xuống thì cuối cùng cũng đã đi tới bên ngoài một căn phòng.

"Vào trong đi."

Trong căn phòng lờ mờ chật chội, không khí không được thông thoáng lắm.

Người phỏng vấn trông gầy gò vô cùng, toàn thân trên dưới là đống mạch máu nhô lên tựa như là một người bị hút khô máu. Hắn ta với vẻ mặt kiêu căng ngồi ở chính giữa, lúc nhìn thấy chỉ có mười mấy người, lông mày liền bất mãn nhíu vào.

Triệu giám sát vội vàng đi tới nói mấy câu: "Lái xe bị ô nhiễm nên chỉ còn lại mấy người này."

Người phỏng vấn trầm mặt, không nhịn được nói: "Được rồi, tranh thủ thời gian phỏng vấn, anh đi lấy đồ vật ra đi."

Triệu giám sát ra ngoài lấy đồ, người phỏng vấn nhắm hờ mắt không nói một lời, người chơi cũng không nói gì, toàn bộ căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch. Một lát sau, Triệu giám sát bưng một cái hộp tới, sau khi mở ra bên trong vừa vặn có mười bốn ống thuốc, sau đó hắn từ trong túi móc ra một đống ống tiêm, trong lòng người chơi lập tức sinh ra dự cảm chẳng lành.

Triệu giám sát xoay người, không một điểm báo hiệu nhấn vào nguồn điện, chiếc đèn này không giống như là đèn huỳnh quang mờ tối ở phía trước mà chỉ một thoáng đã phát ra ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào cái bục phía trước. Dưới bục , người phỏng vấn cay nghiệt nói, ngữ điệu sắc bén: "Xếp thành hàng, lát nữa gọi tên lên trên bục."

Nhận lấy cuốn sổ mà Triệu giám sát cung kính đưa tới, người phỏng vấn hô lên cái tên đầu tiên: "Vương Lễ."

Tên mà hắn gọi đương nhiên là tên của nhân vật trong thiết lập.(Cirad x T Y T)

Một người chơi dáng người khôi ngô đi lên trên bục, lúc trước chính hắn là người thúc giục mọi người rời khỏi đường hầm, gián tiếp dùng bột huỳnh quang hại chết một người chơi.

Người phỏng vấn trực tiếp công bố chi tiết quy tắc chấm điểm: "Buổi phỏng vấn lần này tổng cộng chia làm ba câu hỏi, câu hỏi thứ nhất chiếm năm mươi điểm, câu hỏi thứ hai và thứ ba mỗi loại hai mươi điểm, tinh thần diện mạo mười điểm."

Câu hỏi không quá nhiều, Ôn Thời còn nghe được tiếng Chu Tiểu Xuân bên cạnh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cũng may là hỏi đáp, không phải là làm bài thi."

"..." Cậu đã trải qua cái gì thế?

Chu Tiểu Xuân lập tức giải đáp thắc mắc của cậu: "Trước kia có một phó bản thi viết, bên trong còn có toán cao cấp và vật lý."

Nét mặt Ôn Thời một lời khó nói hết: "Sau đó thì sao?"

Chu Tiểu Xuân liếc mắt nhìn Kế Nguyên Tri: "Cũng may giám khảo là quái vật, cha của anh đã xử lý nó."

" "

‘Cha’ Kế Nguyên Tri giống như nghe thấy bọn họ nói chuyện, liếc mắt nhìn qua, Chu Tiểu Xuân lập tức ngậm miệng lại.

Người phỏng vấn mở miệng hỏi câu hỏi thứ nhất: "Cậu có phải người tốt hay không?"

Người chơi trả lời khá là lập lờ: "Tôi thỉnh thoảng sẽ lợi dụng việc này việc kia để kiếm về lợi ích, có lẽ cũng không phải là một người tốt trong suy nghĩ của mọi người."

"Ba mươi điểm." Người phỏng vấn báo kết quả, ngay sau đó hỏi câu hỏi thứ hai: "Cậu từng làm những chuyện xấu nào?"

"Nhớ không rõ lắm." Người chơi chất phác cười nói, do dự một chút, cũng không dám khoác lác ở câu hỏi này nên liền tùy ý chọn một việc mà theo hắn nghĩ là cũng không quá ác: "Tôi từng bán đứng bạn bè một lần."

"Không điểm." Người phỏng vấn mặt không biểu cảm, lại hỏi: "Cậu từng làm những chuyện tốt nào?"

Nghe thấy không điểm, sắc mặt người chơi rất khó coi, vắt hết hồi ức nhớ về những việc thiện từng làm, cuối cùng miễn cưỡng phun ra một câu mà hắn từng làm trong hiện thực: "Tôi, tôi từng quyên góp cho các tổ chức từ thiện."

"Năm điểm."

Phát hiện toàn bộ quá trình dường như không hề có công tác xác minh, người chơi vội vàng bổ sung, bịa chuyện nói: "Tôi quyên góp tiền."

"Mười điểm."

Người chơi cũng không dám nói dối quá nhiều, chỉ nói dối thêm một vài cái nữa để đủ sáu mươi điểm, sau đó liền ngậm miệng lại.

Ngay vào lúc hắn chuẩn bị xuống bục, Triệu giám sát đột nhiên xuất hiện trước người hắn, kim tiêm trong tay tản ra màu sắc băng lãnh: "Vén tay áo lên, đưa tay ra."

Trên trán người chơi toát ra mồ hôi lấm tấm, trực giác cho rằng đây không phải là vật tốt.

Triệu giám sát dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt, lại lập lại lần nữa: "Đưa tay."

Trong vòng ngắn ngủi mười mấy giây, người chơi đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Đây là…"

"Nếu không phối hợp, coi như là tự nguyện từ bỏ phỏng vấn."

Không dám cự tuyệt quá rõ ràng, người chơi chỉ có thể cắn răng một cái, làm theo lời đối phương nói.

Động tác tiêm của Triệu giám sát rất là thô bạo, gần như trực tiếp cắm thẳng kim tiêm vào mạch máu. Người chơi bất chấp cơn đau, trơ mắt nhìn chất lỏng kỳ lạ kia chảy vào trong cơ thể, loại cảm giác này khá là không tốt. Sau khi căng thẳng qua đi, dần dần, tâm tình của hắn đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt tan rã nhưng đã có chút bình thản, Triệu giám sát chuyển một cái ghế đến, người chơi ngơ ngác ngồi ở phía trên.

Trên bục, người chơi ngồi dưới một cái đèn lớn chói mắt, một mình hắn lẻ loi trơ trọi ngồi ở trên đài cao trông không giống như là được nhận lời mời, mà giống như là phạm nhân tiếp nhận thẩm vấn hơn.

Sau khi xem giờ, người phỏng vấn lại mở miệng hỏi lại câu hỏi thứ nhất: "Cậu có phải người tốt hay không?"

"Không phải." Không phải kiểu nói mập mờ như vừa nãy, người chơi không chút nghĩ ngợi trả lời.

Người phỏng vấn cho câu hỏi thứ nhất của hắn là không điểm." Từng làm những chuyện xấu nào?"

"Hại chết một người đồng đội, còn hại thêm mấy người nữa, sỉ nhục đứa trẻ hàng xóm có trí thông minh không cao." Người chơi đã thần chí không rõ nên những chuyện xấu nào mà hắn làm trong hiện thực và trong phó bản hắn đều nói ra hết.

Người chơi khác không để ý mà tự nhiên cười trên nỗi đau của người khác. Đừng nói là ở trong phó bản vì sống còn mà làm đủ chuyện ác, kể cả khi chưa bị kéo vào phó bản, mọi người cũng chỉ sống bình thường, muốn nói ra những chuyện tốt đã làm thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được vài cái.

Có người nhỏ giọng nói: "Tôi chẳng những từng quyên góp sức mà còn quyên góp cả đồ dùng, đây coi như là hai chuyện tốt rồi."

Những trò đùa tự giễu này cũng không làm dịu được đi bầu không khí khẩn trương. Xem xét tình hình trước mắt thì một chuyện tốt cho dù là rất nhỏ bé cũng có thể lấy được năm điểm, nếu điểm tinh thần diện mạo đầy đủ thì chỉ cần có thể nói ra mười chuyện tốt là có thể đạt tiêu chuẩn.

Không một chút bất ngờ, người chơi thứ nhất bị đánh giá là không thông qua phỏng vấn.

Người phỏng vấn hỏi: "Cậu có hai lựa chọn, rời khỏi nhà máy ra ngoài chờ xe, hoặc là ở lại trong xưởng, cậu muốn chọn cái nào?"

Người chơi vẻ mặt đờ đẫn đáp: "Ở lại."

Đây là một câu trả lời trong tiềm thức, trong tiềm thức, hắn nhớ Triệu giám sát từng nói nếu như ở bên ngoài thì sẽ bị quái vật công kích.

Người phỏng vấn ngạo mạn, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, hắn nhìn về phía Triệu giám sát: "Đưa người đến nhà ăn giúp một tay đi."

Nhà ăn.

Mọi người nhớ lại khối thịt trong cái thùng mà đầu bếp mang đi, rồi lại nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt người phỏng vấn, nghĩ tới điều gì, lập tức cảm thấy buồn nôn.

"Ô Thụ." Người phỏng vấn lập tức hô lên cái tên thứ hai.

Người chơi ứng với cái tên này là Đồ Biên Hấp.

Hắn điềm tĩnh đi lên bục, không nhìn ra có bất kỳ căng thẳng nào.

Vẫn là ba câu hỏi đó, Đồ Biên Hấp đối đáp rất trôi chảy.

"Là người tốt, chuyện xấu nhất từng làm là tung tin đồn, hình như từng cứu ba đứa trẻ bị đuối nước, mỗi tháng đều quyên góp tiền."

Chỉ nghe thôi đã thấy nhảm nhí.

Triệu giám sát nhanh chóng đưa người đến nhà ăn, sau khi trở về cũng tiêm thuốc cho hắn. Cơ bắp Đồ Biên Hấp lập tức buông lỏng, mí mắt cụp xuống, nhưng cũng không hề thay đổi câu trả lời lúc trước.

Ôn Thời cảm thán một câu, không ngờ lại còn có người có thể chững chạc nói hươu nói vượn hơn cả mình như vậy: "Đây chắc chắn là thuật tẩy não trong truyền thuyết rồi."

"Hắn đã đưa một phần ý thức chuyển lên con rối của mình." Đáy mắt Kế Nguyên Tri lóe lên tinh quang, nhanh chóng nhìn ra manh mối.

Con mắt đục ngầu của con rối giờ phút này đột nhiên lóe ra trí tuệ kỳ lạ.

Đồ Biên Hấp quả thực đã làm như vậy, hết thảy đều rất thuận lợi, cho đến khi bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ong ong. Thoạt đầu hắn còn tưởng đó là con muỗi, nhưng loại âm thanh này lại càng ngày càng mãnh liệt.

"Cảnh báo, độ thuần khiết của ngài đang hạ xuống."

Con mắt con rối mất tự nhiên chuyển động một chút, ý thức được nếu nói dối chuyện tốt thì sẽ trực tiếp khiến độ thuần khiết của linh hồn hạ xuống, hơn nữa mỗi một lần nói dối thì sẽ hạ xuống đúng bằng một bậc như vậy.

Đồ Biên Hấp không còn dám bịa chuyện nữa, dù sao thì câu hỏi thứ nhất cũng đã chiếm được khá nhiều điểm, việc đạt tiêu chuẩn cũng không còn quá khó.

Kết quả cuối cùng tạm được, cộng thêm tinh thần diện mạo, người phỏng vấn cuối cùng cho hắn sáu mươi bảy điểm.

"Lâm Phi."

Kế Nguyên Tri: "Đến tôi rồi."

Anh ta trông còn bình tĩnh hơn cả Đồ Biên Hấp, chỉ là lúc đi qua người phỏng vấn, bỗng nhiên chân bước chậm lại.

Người phỏng vấn nhíu mày định thúc giục, liền nghe thấy Kế Nguyên Tri nói: "Tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì được ngài phỏng vấn, để biểu đạt sự vinh hạnh của mình, xin cho phép tôi sử dụng tháng lương đầu tiên sau khi nhập chức để mua cho ngài một bình mỹ linh dịch."

Người phỏng vấn nghe vậy, sắc mặt âm tình bất định: "Cậu đang hối lộ tôi."

Kế Nguyên Tri bình tĩnh giải thích: "Trong nhà của tôi có một truyền thống là sau khi nhập chức sẽ dùng tháng lương đầu tiên để mua quà cho một vị trưởng bối tôn kính."

Người phỏng vấn rất hài lòng với lời nịnh nọt này, đương nhiên là hài lòng hơn vì câu nói trước đó của Kế Nguyên Tri.

Sau đó Kế Nguyên Tri chỉ ở trên bục trả lời đúng một lần.

Ôn Thời thở dài: "Có tiền quả nhiên khác biệt." ( truyện trên app tyt )

Kim chủ ba ba thật uy vũ.

Sách lược của Kế Nguyên Tri khiến người chơi tiếp theo nhìn thấy hi vọng, cho nên anh ta cũng dùng phương thức tương tự.

Người phỏng vấn gõ hai lần lên cái ghế, người chơi sắc mặt cứng đờ, đọc hiểu ám chỉ, tự giác tăng số lượng mỹ linh dịch từ một bình lên hai bình.

Thanh âm trò chơi nhắc nhở vang lên.

"Chú ý, ngài thiếu người phỏng vấn hai bình mỹ linh dịch, xin trả nợ hết trước cuối tháng."

Ban đầu Ôn Thời còn tưởng rằng càng về sau người phỏng vấn sẽ càng đòi thêm, nhưng lại phát hiện không đúng. Đến khi cặp chị em song sinh kia liên tiếp lên bục, người phỏng vấn cũng chỉ yêu cầu một bình mỹ linh dịch, nhưng người chơi nam trước bọn họ lại phải hai bình.

Ôn Thời như có điều suy nghĩ: "Xem ra cái này có liên quan đến độ thuần khiết của linh hồn, trị số càng cao, trả giá sẽ càng ít."

"Yaren."

Cuối cùng cũng đến phiên Ôn Thời.

Người chơi trước cậu bị đòi ba bình mỹ linh dịch, còn chưa vào nhà máy mà đã nợ nần cả đống, nhưng lúc đi qua Ôn Thời, tâm trạng của hắn lại ổn định hơn. Nhìn thấy một người còn sắp thảm hơn mình, hắn đột nhiên cảm thấy ba bình cũng không có vấn đề gì.

Ôn Thời dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người đi lên phía trước, lúc đi ngang qua người phỏng vấn bước chân của cậu không hề có dấu hiệu dừng lại, người phỏng vấn vẫn đang chờ cậu nịnh bợ lập tức ánh mắt phát lạnh.

Ôn Thời trực tiếp đi đến trước mặt Triệu giám sát, chủ động vén tay áo lên, lộ ra một nửa cổ tay trắng nõn: "Tiêm cho tôi luôn đi."

Người mới này không biết điều chút nào, vừa nghĩ tới việc cậu vừa đắc tội với người phỏng vấn, Triệu giám sát liền tỏ ra tức tối: "Theo quá trình mà làm, cậu đi lên trước đi."

Ôn Thời chân thành nói: "Tin tôi đi, trực tiếp tiêm, đối với chúng ta đều tốt."

"Tiêm cho cậu ta đi." Người phỏng vấn tức giận nói, lập tức cho tinh thần diện mạo của người mới này không điểm.

Ôn Thời thờ ơ nhìn ống tiêm cắm vào tay, nhớ tới cảnh mình tiêm cho chủ nhân lâu đài cổ. Cậu biết rõ đây không phải là thứ tốt, nhưng vẫn phải để mặc cho nó chảy vào trong thân thể, thứ cảm xúc bị chi phối này thực sự là không dễ chịu. Sau này thế giới quan của chủ nhân lâu đài cổ sụp đổ kịch liệt, chỉ sợ cũng bắt nguồn từ việc ý thức bị chi phối.

Boss càng cường đại thì ý thức thức tỉnh dường như càng mãnh liệt. Mấy câu hỏi sau, Ôn Thời đã không thể suy nghĩ, cậu cảm giác cả người như đang ở trên đám mây, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, ý thức chìm chìm nổi nổi, giống như tiến vào một loại trạng thái chờ đợi kỳ lạ.

"Cậu có phải người tốt không?"

"Không biết."

"Cậu từng làm những chuyện tốt nào?"

Ôn Thời trầm mặc một chút, ngay vào lúc người phỏng vấn lộ ra một nụ cười lạnh chuẩn bị chấm điểm, cậu mới chậm rãi mở miệng nói:

"Tôi đã từng ba lần trợ giúp cảnh sát phá huỷ một ổ tội phạm, mỗi tháng đúng giờ đi đến cô nhi viện làm công nhân tình nguyện. Mặc dù tôi sinh hoạt khó khăn, nhưng vẫn có một khoản tiền cố định dùng để quyên góp. Hồi đại học, tôi ngăn cản bạn cùng phòng tránh khỏi bị lừa gạt ba lần, học kỳ đầu tiên đã có khoảng mười ba lần thấy việc xấu trượng nghĩa ra tay tương trợ, thấy việc tốt thì hăng hái làm khoảng bảy mươi hai lần, mỗi tuần tôi sẽ dành ra một ngày đặc biệt đi đến nơi công cộng để ngăn chặn những hành vi không văn minh như chen hàng, hút thuốc."

Ôn Thời ngửa mặt lên, trên đầu là ánh đèn mãnh liệt, toàn thân cậu ở trong ánh sáng, khuôn mặt rực rỡ lóe lên quang huy.

Mỗi ngày làm một việc thiện. Vì để làm đúng cam kết, trong suốt ba năm, Ôn Thời đã nghiêm túc quán triệt nguyên tắc này, chỉ nghỉ ngơi vào Trung thu và Quốc Khánh, năm ngoái vì bốn năm có một năm nhuận, cậu còn làm thêm một chuyện nữa.

Sau khi tiến vào phó bản, cậu mới không còn chấp hành đúng theo nguyên tắc này, nhưng mà chỉ cần có điều kiện Ôn Thời cũng sẽ làm, khen ngợi cô dâu máu trước khi chết và thư tố cáo chính là một trong những việc tốt đẹp mà cậu làm được.

Người nghe bên dưới mở to hai mắt nhìn, có người không nhịn được còn tự véo mình một cái, hoài nghi không biết có phải là trong lúc lơ đãng tiến vào huyễn cảnh hay không, nếu không thì không thể nào có thể nhìn thấy hình ảnh tuyệt đẹp như vậy.

Nhưng mà suốt hai mươi phút đồng hồ trôi qua, Ôn Thời vẫn còn đang nói về những chuyện tốt mà mình làm được.

Người chơi ban đầu còn không thể tin được đến bây giờ chỉ còn suy nghĩ bao giờ cậu mới nói xong.

Triệu giám sát đứng đến mức chân tê rần, cuối cùng cũng hiểu rõ câu “đối với chúng ta đều tốt” của Ôn Thời là có nghĩa gì. Nếu như chia làm hai lần hỏi thì chờ cậu trả lời xong, trời cũng đã tối.

Sau khi bị tiêm loại thuốc nói thật, Ôn Thời lại tiếp tục không biết mệt mỏi kể chuyện tốt mà mình làm: "Tôi còn từng xâm nhập vào tổ chức bán hàng đa cấp để chụp lén chứng cứ, a, đó là một kỷ niệm khá là khó quên, tổ chức này vậy mà còn có liên quan đến một tổ chức buôn bán hàng cấm xuyên quốc gia nữa."

Nét mặt Đồ Biên Hấp một lời khó nói hết, cuối cùng thực sự không chịu được bèn mở miệng hỏi Kế Nguyên Tri: "Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?"

Kế Nguyên Tri bây giờ mới phản ứng: “Có vẻ là hai mươi tuổi."

Đồ Biên Hấp nhíu mày chặt đến mức có thể bóp chết một con ruồi, hắn thực sự hoài nghi không biết Bùi Ôn Vi đã lợi dụng phương thức nào đó để tiến hành tẩy não cho bản thân, nhưng dù cho như thế, nói dối chung quy vẫn là nói dối, độ thuần khiết của đối phương hẳn là phải giống như mình cũng hạ xuống mới đúng.

Thuốc nói thật có tác dụng trong thời gian có hạn, bốn mươi phút trôi qua, Ôn Thời nói đến mức giọng khàn khàn, con ngươi tan rã dần dần khôi phục ánh sáng.

Dưới bục, người phỏng vấn đã thay đổi thành kiến lúc trước, kích động xông lên, trên mặt chỉ có cơ bắp ít ỏi không ngừng co rút, hắn kích động nắm chặt tay Ôn Thời: "Quá tốt rồi, cậu chính là người tôi muốn tìm, người phát ngôn của một tâm hồn tuyệt đẹp. Nhanh, mau cùng tôi đi gặp xưởng trưởng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play