Đá vụn cũng bị mang theo bay lên trời, bay vào bên trong hàng rào sắt.

Tốc độ của nó khá là nhanh, tựa như là từ độ cao chục ngàn mét ném xuống, lực phá hoại kinh người, có một số còn trực tiếp chui vào vách tường.

Trong một ngày Tạ Đường Yến chỉ có thể dùng sức mạnh một lần, nhưng từ khi con mắt lớn kia xuất hiện thì cô cũng không còn bị hạn chế quá nhiều như trước nữa. Cô đứng trước mặt Ôn Thời ngăn cản, vẽ ra mấy đường kiếm hoa xinh đẹp gián tiếp hình thành một bình chướng ngăn chặn tất cả các đá vụn.

Loại tổn thương vật lý bình thường này đối với chủ nhân lâu đài cổ không có tác dụng.

Đầu hắn đau như muốn nứt, phát ra tiếng rên rỉ nghe như dã thú.

Người chật vật nhất lúc này có lẽ chính là Triệu Tam Nhai.

Đạo cụ của người chơi phần lớn là nhằm vào quỷ quái, loại đạo cụ có thể làm nổ như ‘trứng thép nhỏ’ của A Linh là cực kì ít, có thể gọi là pháp khí công kích. Mà đạo cụ có thể tạo ra phòng ngự vật lý thì càng ít hơn.

Đối mặt với cục đá phóng đến với tốc độ cực nhanh, Triệu Tam Nhai không thể bỏ ra nổi bất kỳ loại đạo cụ hữu dụng nào, cho nên chỉ có thể liều mạng chạy về phía mật đạo, muốn trốn vào đó để tị nạn. Những nơi không tránh kịp cục đá, hắn áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất là dùng tay cản, cục đá giống như mưa đá rơi trên cánh tay tạo nên những huyết động.

Những vết thương xuất hiện làm cho cái chân của hắn đau đến mức đứng cũng không vững, Triệu Tam Nhai điên cuồng đổi dược tề, ôm đầu chạy về phía mật đạo.

Sau khi cảm giác nóng rát như lửa cháy kia bớt đi, Ôn Thời mới suy yếu mở miệng nói: "Tỷ tỷ, đệ có cảm giác con mắt kia đang nhìn đệ."

Tạ Đường Yến đột nhiên lại tỏ ra hơi xấu hổ, lúc trước cô còn vô cùng tiêu sái tỏ vẻ oan có đầu nợ có chủ, nếu xảy ra chuyện thì sẽ chắc chắn dốc hết sức chịu trách nhiệm, nhưng cô cũng không ngờ lại có chuyện khác thường như vậy.

“Đệ đệ, hắn đúng là đang nhìn đệ.”

Con mắt lớn trên bầu trời nhìn chăm chú khiến cho người ta muốn bỏ qua cũng khó khăn.

Ôn Thời đánh bạo, đối đầu với con mắt khó hiểu kia.

Bỏ qua sự uy nghiêm trong đó thì con mắt này khá là xinh đẹp. Nó mảnh mai thâm trầm, tản ra khí tức lạnh lẽo, còn đẹp hơn cả bộ phận dị hoá quá mức mỹ lệ của mấy con quái vật.

Rất nhiều suy đoán nảy sinh trong đầu Ôn Thời.

Hay đây là thiết bị giám sát bị giấu đi để theo dõi nhất cử nhất động của người chơi?

Mặt đất kịch liệt đung đưa, Ôn Thời thu hồi tất cả ngờ vực, nhìn chăm chú vào cái đầu người, cả giận nói: "Mày đi theo tò mò cái gì? Mau tự đốt đi!"

Ngọn lửa càng ngày càng ảm đạm, từ trường trong toàn bộ không gian đều rối loạn, ngọn lửa lấy từ lò sưởi trong phòng bá tước gần như không gánh được.

Bóng đèn vỡ vụn, lan can sắt bay thẳng lên trời, tất cả mọi thứ giống như một con thuyền lá lênh đênh đang bị sóng biển gầm thét cuốn bay lên trên bầu trời.

Ôn Thời văng tục, ôm cái đầu đã bị cháy chỉ còn lại đống xương cứng chạy đến bên giường.

“Tỷ tỷ, bảo vệ cho đệ.”

Không cần cậu nói, Tạ Đường Yến cũng giữ lấy cậu, phòng ngừa Ôn Thời bị gió thổi bay.

"Đi thôi!" Ôn Thời nhón chân lên, dùng sức ném đầu lâu về phía đám mây.

Ý muốn để đầu lâu cũng bị cuốn vào vòng xoáy trên trời.

Vật bên ngoài nhìn rất lợi hại, một thứ dù có cứng rắn đến mấy đi vào đó cũng khó tránh khỏi hậu quả bị chia năm xẻ bảy, nói cách khác thì giống như là bị hồn phi phách tán vậy.

Thợ thủ công được giải thoát thì nhiệm vụ của cậu cũng sẽ được hoàn thành.

Một mảnh linh hồn còn sót lại trong đầu người cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khó có thể ngờ được trong loại tình huống này mà có người còn bận tâm đến chuyện hủy khung tranh.

Sau khi đầu lâu phóng lên tận trời, con mắt lớn trên bầu trời giống như nhìn rõ được suy nghĩ của Ôn Thời liền chậm rãi khép kín lại.

Mấy cái cây bị gãy vụn cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc, đất đá ở giữa không trung rơi xuống đất, đầu lâu cũng chuẩn bị rơi thẳng xuống.

Đã đến lúc mấu chốt như vậy, không thể thất bại trong gang tấc được.

Lòng Ôn Thời nóng như lửa đốt, hít sâu một hơi, ngửa đầu bốn mươi lăm độ, hướng về phía bầu trời mỉm cười. Con mắt lớn lúc trước nhìn chằm chằm vào cậu, mặc dù không biết vì sao, nhưng biết mình bị chú ý nên Ôn Thời cũng tận khả năng hấp dẫn sự chú ý của đối phương.

Hữu hiệu!

Con mắt lớn híp lại, nhưng không hoàn toàn khép lại.

Ôn Thời: "Tỷ tỷ, tỷ nói xem đệ có nên nhảy cho hắn xem một lần nữa hay không?"

". . ."

Tạ Đường Yến không trả lời câu hỏi này, tiến lên một bước tới gần chủ nhân lâu đài cổ.

Thứ hạn chế sức mạnh của cô đang dần dần được giải trừ, khí tức đặc biệt trong linh hồn càng trở nên thuần hậu. Chủ nhân lâu đài cổ có thể cảm giác được khí tức trong linh hồn của mọi người, trong những người gần nhất tiếp xúc với hắn thì chỉ có hai linh hồn là sạch sẽ.

Một người được hắn thuê làm bác sĩ tâm lý, một người khác đang ở ngay trước mắt.

. . . Một linh hồn tương tự.

Nhưng mà linh hồn của bác sĩ tâm lý quá mức thuần khiết lại không có nhiệt độ, ở chỗ sâu còn có khí tức lạnh lẽo, cô gái này thì khác, cực nóng, bá khí, linh hồn của cô ta vô cùng nóng hổi.

Cô dâu hoàn mỹ mà bá tước tạo ra luôn muốn được tự do, yêu thích giết chóc không ngừng, kỳ thật cô ta cũng rất thuần túy, chỉ là không thể sánh được với sự càn rỡ nhiệt liệt này.

Đầu càng thêm đau.

Chủ nhân lâu đài cổ giờ phút này đã cảm nhận được linh hồn bị xé rách, hơn hẳn thợ thủ công.

"Trả lời ta đi, có thành hôn không?" Tạ Đường Yến nhẹ giọng hát bài hát mà con chim cúc cu từng hát: ". . . Hoan ca/ a / thật là một buổi tối mỹ diệu."

Ôn Thời không đứng ngoài cười trên nỗi đau của người khác, cậu đứng ở bên cửa sổ, gắt gao bám lấy hàng rào sắt, cho đến khi nhìn thấy cái sọ cuối cùng cũng rơi vào vực sâu thì mới có thể yên lòng. Cậu vọt tới cạnh khung tranh, dùng chân gỡ xuống.

Cậu không vội vã hủy khung tranh, không còn linh hồn của thợ thủ công bao trùm, cái đầu người ghê rợn trên máy chém cũng biến mất, có thể tuỳ tiện đụng vào.

Kế hoạch của Ôn Thời là khiến những con gián trong mắt chủ nhân lâu đài cổ—— tức là quái vật vào ở trong khung tranh. Cậu là một người theo đuổi hoàn mỹ, cho nên cậu không thể nào chấp nhận việc dùng khung tranh mà đám quái vật mong ngóng làm nơi ở của cô dâu thật. Huống hồ, không còn linh hồn của thợ thủ công thì tác dụng của khung tranh cũng không lớn bằng lúc trước, cũng không thể nào nhốt được cô dâu thật nữa.

Có trẻ con mới đưa ra lựa chọn, bởi vì cả hai nhiệm vụ chính tuyến cậu đều chơi hết.

Ôn Thời đi ra ngoài cửa, gõ gõ vách tường: "Thân mến, có ở đó không?"

Không ai lên tiếng.

Ôn Thời: "Chủ nhân lâu đài cổ hiện tại đau đến mức đứng còn không vững, mọi người còn sợ cái gì?"

Câu nói này đã có hiệu quả.

Trong vách tường chậm rãi hiện ra một bóng đen, ngay sau đó là bóng thứ hai, thứ ba lần lượt xuất hiện, bọn chúng phải phản kháng mãi mới dám duỗi ra một cái chân khỏi bức tường, quái vật phát huy ưu thế chân dài, cẩn thận từng li từng tí chạm vào khung tranh.

Xác định không có vấn đề gì thì hai cái đùi mới duỗi vào, cuối cùng phịch một tiếng hoàn toàn nhảy vào.

"Dễ chịu quá~ "

Có trường hợp đầu tiên thành công, đám quái vật còn lại lập tức giống như là sủi cảo vào nồi, không kịp chờ đợi mà chui vào.

Nhân loại bi hoan không giống nhau, huống chi là người và quái vật. Nhưng giờ khắc này, Ôn Thời lại có thể cảm nhận được niềm vui sướng trong sự vội vàng của đám quái vật này.

Vừa ngẩng đầu lên cậu liền hơi sửng sốt, chẳng biết lúc nào cô dâu thật đã an vị ở cách đó không xa ngồi trên lan can, lan can bị thuốc nổ hủy diệt giòn tan như là một tờ bánh tráng, cô ta ngồi ở phía trên, nhẹ nhàng giống như là một sợi lông vũ.

Hai hình ảnh đặt chung một chỗ, trông thật là châm chọc.

Ôn Thời vốn cho rằng cô dâu thật sẽ thừa cơ ám sát chủ nhân lâu đài cổ, nhưng kỳ quái là cô ta lại không làm như vậy, còn vuốt ve con dao giấy lộ ra nụ cười quái dị.

"Hoá ra vận mệnh của hắn cũng đang bị người ta chi phối."

Trong giọng nói ẩn chứa sự sảng khoái vô cùng.

Thế giới dần dần trở lại bình thường, Chử An từ trong mật đạo đi ra nhìn thấy cô dâu thật hiện thân liền không kịp chờ đợi hét về phía chủ nhân lâu đài cổ: "Cô dâu đang ở đây!"

Chuyện đã tới bây giờ, hắn cũng không quan tâm mình có trở thành đối tượng ghét bỏ trong mắt cô dâu thật hay không.

Từ vẻ mặt nhẹ nhõm của Ôn Thời và vẻ mặt khác thường của chủ nhân lâu đài cổ thì có vẻ phó bản này đã tiến vào hồi cuối. Là người thuộc phe bá tước, mang ý nghĩa nhiệm vụ chính tuyến của bọn họ sẽ thất bại.

Cô dâu thật sờ con dao nhìn qua.

Chử An tận khả năng không cách quá xa chủ nhân lâu đài cổ, nếu như có thể dụ cô dâu thật vào thì thực sự không thể tốt hơn.

Lý Mỗ Nhân cũng vô cùng sốt ruột bắt đầu so sánh, nếu cứ như vậy thì Triệu Tam Nhai chật vật bên kia ngược lại đã trở thành bên thắng.

Nhờ có Ôn Thời lựa chọn liên minh quái vật mà hắn cũng được chiến thắng.

Triệu Tam Nhai rất vui vẻ: "Có nhiều lựa chọn đôi khi còn quan trọng hơn cố gắng."

Dù là phải dựa vào một người mới.

Hắn bất động thanh sắc nghĩ, lúc trước bị Tạ Đường Yến cường đại dọa sợ, bây giờ hồi tưởng lại thì mới thấy, cái người phụ nữ đột nhiên chạy đến gọi Bùi Ôn Vi là đệ đệ này có thể không phải là NPC.

Mọi người đều biết NPC rất khó mà yêu quý một người chơi, nhận làm em trai thì càng không.

Đây là một thu hoạch không tệ, sau khi trở về hắn có thể bán thông tin này cho những tổ chức khác.

Còn có con quái vật giả trang thành phù dâu, đây rõ ràng cũng là một lá bài tẩy của Bùi Ôn Vi, cũng có thể dùng nó làm thông tin giao dịch. Mặc dù không tìm được cơ hội áp dụng kỹ năng trộm cướp, nhưng cũng không tính là không thu hoạch được gì.

Chỉ là trong lòng Triệu Tam Nhai khó tránh khỏi có sự đố kị mãnh liệt, hắn dám khẳng định, người mới này sau khi rời khỏi phó bản sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Bên phía Ôn Thời, âm thanh nhắc nhở đang không ngừng thông báo.(Cirad x T Y T)

'Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Quái vật liên minh nghịch tập'

'Phần thưởng của nhiệm vụ: Quái vật chúc phúc

Ngài cho quái vật một ngôi nhà, quái vật chúc phúc ngài cũng có một ngôi nhà thuộc về mình'

Giao diện thuộc tính lập tức tăng thêm một cột 'quê hương của tôi lv. 1'.

"Có thể thăng cấp quê hương?" Trong mắt Ôn Thời lóe lên sự hứng thú mãnh liệt, nhưng cậu còn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu thì thanh âm nhắc nhở lại vang lên:

'Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Tổn hại linh tính khung tranh'

'Ngài mang đến cho cô dâu thật sự tự do, cô dâu thật cũng sẽ trợ giúp ngài được tự do'

"Chúc mừng người chơi thỏa mãn điều kiện thoát khỏi tòa thành, cô dâu thật quyết định hộ tống ngài rời đi."

"Sắp tiến hành kết toán phó bản.”

"Phe hai song chủ tuyến đặc biệt khen thưởng cộng 10%, tổng cộng năm trăm năm mươi điểm tích lũy."

"Phe ba song chủ tuyến đặc biệt khen thưởng cộng 30%, tổng cộng sáu trăm năm mươi điểm tích lũy."

"Chúc mừng người chơi đạt được trăm phần trăm hiệu suất nhập vai! Thu hoạch được điểm tích lũy gấp 1.5 lần phần thưởng! Tổng cộng nhận được một ngàn tám trăm điểm tích lũy!"

"Căn cứ vào biểu hiện của người chơi ở trong phó bản đã tự động giúp ngài thiết lập danh hiệu 'bác sĩ'."

Ngay khi thanh âm nhắc nhở kết thúc, một con sông máu liền chảy về phía Ôn Thời, cô dâu thật chậm rãi mở miệng: "Bước vào."

Ôn Thời không do dự, phó bản nói cô dâu thật sẽ đưa cậu ra ngoài, đương nhiên sẽ là lời nói thật.

Cô dâu thật phun ra hai dòng sông máu, mặt khác chảy về phía A Linh trọng thương dưới lầu.

Về phần Triệu Tam Nhai, trong thanh âm nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, hắn đã nhận được mật đạo quái vật cung cấp thông ra bên ngoài. Thanh âm nhắc nhở đặc biệt nói rõ mật đạo này do quái vật thủ hộ, chỉ có người được quái vật công nhận mới có thể thông qua, cũng chính là hắn và Ôn Thời. Triệu Tam Nhai ẩn giấu đi điểm mấu chốt này để chuẩn bị bán mật đạo này với giá cao cho Chử An và Lý Mỗ Nhân, cuối cùng kiếm thêm tiền trên người bọn họ.

"Tỷ tỷ." Ôn Thời vừa bước vào dòng sông thì liền nhìn về phía Tạ Đường Yến gọi một tiếng.

Kỹ năng triệu hoán này không chắc chắn, lần sau tái sử dụng, sợ là rất khó gọi được cùng một người.

Con người luôn thèm muốn sự ấm áp, cậu và Tạ Đường Yến ở cùng nhau không lâu, nhưng đối phương luôn ủng hộ cậu vô điều kiện. Huống chi, Ôn Thời với Tạ Đường Yến còn có một cảm giác thân thiết bẩm sinh vì cùng một loại huyết thống.

Lông mày Tạ Đường Yến như núi xa, thanh mảnh xa xôi, giống như trên đời này không có chuyện gì đáng để cô nhíu mày.

"Mặc dù ta phải đi, nhưng đệ vẫn có thể mượn sức mạnh của ta, đây cũng là một trong những hiệp nghị."

Ôn Thời sửng sốt một chút, vô thức nhìn vào giao diện thuộc tính.

'Kỹ năng: Tôi chính là tôi

Kỹ năng đi kèm: Nhất kiếm bình chi

Kỹ năng này là kỹ năng hạn chế sử dụng, có được sức mạnh một kích toàn lực của Tạ Đường Yến, số lần sử dụng trong phó bản 0/3

Mỗi một lần sử dụng cần điểm tích lũy: 5000

Nương theo sự gia tăng của số lần sử dụng, có thể kích hoạt hiệu quả (Tuyệt thế vũ cơ), (Xuất thần nhập hóa) 

Tuyệt thế vũ cơ: Khẽ múa kiếm, khí động tứ phương, tên như ý nghĩa. Lúc ngài nhảy lên múa kiếm sẽ oanh động tứ phương

Xuất thần nhập hóa: Không cần nắm giữ lợi khí, phi hoa trích diệp cũng có thể đả thương người

Siêu cấp đề cử sử dụng trong phó bản: Minh hôn! ! ! ! !

Đặc biệt nhắc nhở: Khi số lượt sử dụng của kỹ năng (Nhất kiếm bình chi) vượt quá bốn lần thì Tạ Đường Yến sẽ nhận được một bản “Đại Thừa kiếm pháp”, có thể trợ giúp cô đạt được thành tựu mới trên con đường luyện kiếm】(Cirad x T Y T)

Một lần năm ngàn điểm tích lũy! Muốn giúp Tạ Đường Yến nâng cao một bước, cậu cần hai vạn điểm tích lũy! Ly biệt thương cảm không còn sót lại một chút gì.

Ôn Thời ý thức được trò chơi chó này muốn vét cạn sức lực của cậu.

Đang đứng ở trước mặt, Tạ Đường Yến đột nhiên di chuyển chân lách mình ra phía sau.

Triệu Tam Nhai đang bàn bạc giá cả với Lý Mỗ Nhân và Chử An thì đột nhiên nhìn thấy một cánh tay trắng thuần lướt qua trước mắt, phần cổ đột nhiên cảm thấy đau đớn. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cái đầu đã văng khỏi cổ, lệch sang một bên.

Triệu Tam Nhai nhìn thấy Lý Mỗ Nhân và Chử An đồng thời kinh hãi lui lại một bước, há hốc mồm: "Xảy. . ."

Xảy ra chuyện gì vậy?

Một câu đầy đủ nói không nên lời, thân thể nặng nề ngã về sau.

Cho đến giờ phút này Triệu Tam Nhai mới ý thức được là hắn đã chết.

Câu nói cuối cùng của Tạ Đường Yến là hướng về phía chủ nhân lâu đài cổ.

Chủ nhân lâu đài cổ đã đánh mất sự tao nhã, gần như thoát lực quỳ một chân xuống đất, Tạ Đường Yến không biết đã nói gì với hắn mà vẻ sát ý cùng sự phản kháng trong con mắt hẹp dài của bá tước lại càng sâu hơn.

Ôn Thời muốn quan sát thêm, nhưng tầm mắt lại dần dần bị dòng sông máu làm mờ đi.

Khá giống với một truyền tống trận, dòng sông máu không lập tức có hiệu lực, tiếng trò chơi cảnh cáo không ngừng vang lên ——

"Xin chú ý! Khoản thu bất hợp pháp, người chơi không thể mang ra khỏi trò chơi."

Ôn Thời chợt nhận ra là đàn hạc.

Thiên tân vạn khổ trộm được, cậu thật sự không nỡ từ bỏ nên cũng có chút bất đắc dĩ.

"Xin chú ý! Khoản thu bất hợp pháp, người chơi không thể mang ra khỏi trò chơi."

Lần thứ hai nhắc nhở vang lên, ánh mắt Ôn Thời khẽ động.

"Du Thi!"

Du Thi còn chưa khôi phục vết thương, vừa đi ra liền trông mong nhìn về phía Ôn Thời. . . hắn thèm máu.

Dù sao trò chơi cũng sắp kết thúc, Ôn Thời dùng dây đàn cứa vào lòng bàn tay, không quan tâm chia cho hắn một ít.

Khi nhìn thấy đàn hạc, vẻ đờ đẫn trên mặt Du Thi có chút thay đổi, có vẻ là rất thích. Ôn Thời không nhận ra, cậu hiện tại cũng không chú ý được nhiều như vậy, thanh âm nhắc nhở chỉ nói không cho người chơi mang ra ngoài, mà Du Thi thì không phải là người chơi.

"Ôm nó đi."

Trước khi Ôn Thời hạ mệnh lệnh, Du Thi đã đứng vững trên đàn hạc, âm thanh nhắc nhở phiền phức cũng biến mất.

Trong khoảnh khắc bị dòng sông máu vây kín mắt, Ôn Thời đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang, hiệu suất nhập vai trăm phần trăm là cái quỷ gì? Cậu không hề để ý đến cái này.

***

Cách đây không lâu.

Ở trong từng ngóc ngách của thế giới này, gần như là ai cũng có thể nhìn thấy con mắt xinh đẹp kì dị đó.

Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất chỉ xuất hiện ở trong lâu đài cổ.

"Yaren, tao nhất định sẽ đưa mày xuống địa ngục!"

Lâu đài cổ là một khu vực cấp A, nhờ có một loại từ trường đặc biệt đã bảo đảm cho nó không phải chịu cảnh bị cuốn lên trên bầu trời trong cơn gió lốc giống như những vật khác.

Aoiz đang ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ trông vô cùng chật vật, lão ta đang liều mạng chạy về phía bệnh viện Frank.

Cơ thể khổng lồ rắn chắc của Aoiz đứng ở giữa mặt đất cùng với cái vòi rồng to lớn thì cũng chỉ như là một ngọn cỏ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy, lão dùng móc sắt cứa rách cánh tay, huyết tương bắn ra cứng lại thành một chiếc ô bao phủ thân thể, bảo đảm cơ thể không bị xoắn nát ở trong con mắt sâu thẳm kia.

Có chiếc ô bảo vệ, lão cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc.

Lúc chạy được về bệnh viện, trong lòng Aoiz liền sinh ra cảm giác bất an trước nay chưa từng có, trở lại bệnh viện lập tức gọi cô y tá mập tới: "Phía bệnh nhân có xảy ra chuyện gì hay không?"

Cô y tá mập: "Tất cả đều đang trị liệu."

Aoiz lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm than, có lẽ là vì mất máu quá nhiều mà dẫn tới khó chịu.

"Tôi sẽ đi tĩnh dưỡng một quãng thời gian, trong khoảng thời gian này mọi người cần phải tăng cường quản lý bệnh nhân."

Lần này lão thật sự bị thương rất nghiêm trọng, cho nên lão nhất định phải mau chóng khôi phục sức mạnh thì mới có đủ sức chấn nhiếp những kẻ đang ở trong bóng tối nhòm ngó vị trí viện trưởng bệnh viện Frank của lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play