Trong lúc mái tóc bị đốt cháy còn tỏa ra một mùi hôi thối kinh khủng.

Ôn Thời rất muốn đứng lên, bịt mũi và lui lại, nhưng không biết làm sao cậu vẫn muốn thường xuyên quan sát tình trạng cái đầu người kia, chỉ đến khi nhìn thấy tận mắt nó biến mất thì Ôn Thời mới có thể an tâm.

Ngọn lửa từ tóc lan tràn đến tầng da mỏng trên mặt, hình ảnh bốc cháy lên trông vô cùng đáng sợ.

Đầu người cũng không phải không biết đau đớn, ngọn lửa này xuyên thấu vào linh hồn thông qua lớp vỏ bọc bên ngoài, trong lầu các yên tĩnh đều là tiếng kêu thảm thiết của một mình hắn.

Tuy nhiên trong ngọn lửa này, Ôn Thời lại có thể nhìn ra được cảm giác giải thoát từ trong đôi hốc mắt đã lõm xuống đó.

Bất luận là người hay là quái vật, nếu cứ ở trong một điều kiện không thể giải thoát như vậy thì đều sẽ nổi điên. Người chơi bị loại trong trò chơi cũng giống như thế, không biết bọn họ cuối cùng đều đi đến nơi nào, Lạc Tiêu và Ngạc Tu có phải cũng đã thay đổi thành quái vật trong tường hay không, dù phó bản có kết thúc cũng không được giải thoát.

Vô luận như thế nào, mình tuyệt đối không thể để bản thân nằm trong trạng thái bị động.

Không hiểu sao lại bị kéo vào tàn cuộc, trước mắt Ôn Thời còn thiếu rất nhiều kiến thức với rất nhiều chuyện, sau này cậu phải nghĩ biện pháp để hiểu rõ được hết thảy.

Bùm.

Tiếng phá hủy to lớn khiến Ôn Thời giật nảy mình, toàn bộ mặt đất rung chuyển dữ dội, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Đầu người còn có một phần ba chưa được thiêu đốt hoàn toàn, Ôn Thời có chút sốt ruột, chỉ có thể thử tiếp cận khung tranh. Nhưng còn chưa đi được hai bước, cây đồ đao ở rìa khung tranh đã dần trở nên rõ ràng như là phù điêu, bộ phận của cái máy chém thì đột nhiên bay thẳng ra.

Dưới cơn gió rít, nó giống như là bánh xe đang chuyển động.

Ôn Thời tránh không kịp, chỉ đành dựa vào tốc độ nhanh nhất chạy về phía bên cạnh cái đầu người, sau đó không để ý đến ngọn lửa thiêu đốt sáng rực rồi ôm lấy đầu người.

Mặc dù như thế, Ôn Thời vẫn không dám buông xuống, cậu thực sự coi cái đầu người như một lá bùa hộ mệnh, một mực đặt ở trước người.

Cái máy chém điên cuồng xoay tròn trên không trung sau đó lại trở về chỗ khung tranh, Ôn Thời đã tránh khỏi cảnh bị đồ đao chém bay đầu.

Cậu lập tức thả đầu người lại xuống đất, không nhìn vào làn da kinh khủng kia, sau đó liên tục mua ba bình dược tề để dùng, lúc này HP mới ngừng rơi xuống.

Muốn có được khung tranh thì phải vượt qua thợ thủ công trước đã.

Ôn Thời không đi ra ngoài quan sát nơi phát ra bạo tạc, tiếng nổ từ phía dưới truyền đến, nghĩ cũng biết là hiện trường hôn lễ đã xảy ra chuyện gì.

Vốn cho rằng đầu người được thiêu đốt hơn phân nửa thì cậu chỉ cần phí chút công phu là cũng có thể lấy khung tranh xuống, nhưng hiện tại xem ra chuyện này thực sự là thiên phương dạ đàm.

Ôn Thời kéo khung sắt bên cạnh ngăn cửa vào mật đạo, lại kéo vài thứ nữa tới để chặn cửa.

“Sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa đâu.”

Ôn Thời cong ngón tay: "Chỉ mong cái người tên A Linh kia biết suy nghĩ."

Với tư cách là người chơi theo phe cô dâu, cô ta hẳn phải rõ ràng làm thế nào mới là có lợi nhất đối với mình.

Trên thang lầu lan can có một người đang nằm sấp, một nửa thân eo toàn là máu, mái tóc đuôi ngựa rơi xuống bờ vai.

Người đó chính là A Linh.

Vụ nổ lúc trước là do cô ta một tay tạo thành, ý đồ thông qua cầu thang bị nổ ngăn cản mọi người lên lầu. (Cirad x T Y T) 

Cô ta mặc dù không hiểu rõ tình huống, nhưng trông việc cô dâu phối hợp với Ôn Thời xuất hiện, đồng thời xử lý hôn lễ thì cũng có thể xác định được đây là một cái bẫy của bọn họ.

Nội dung là cái gì không quan trọng, nhưng nếu Ôn Thời và cô dâu là cùng một phe thì hành vi của đám người Triệu Tam Nhai sẽ hủy diệt hoàn toàn kế hoạch của đối phương.

Cho dù là thế nào đi nữa, A Linh cũng không thể để đối phương đạt được điều này.

Cô ta là một người chơi thâm niên, đương nhiên biết làm như thế nào để lưu lại một đường lui cho mình. Trong hỗn loạn cô ta đã ám chỉ cô dâu chạy ra bên ngoài trước. Đối mặt với yêu cầu của thành viên phe mình, cô dâu thật thực sự đã phối hợp rời khỏi lễ đường, đồng thời chỉ chỉ lên phía trên.

A Linh đi theo phía sau, thừa cơ dùng đạo cụ làm nổ hai bên cầu thang.

"Tôi tưởng là cô ấy muốn đào hôn nên đã ngăn chặn đường ra."

A Linh nói rất chân thành.

Đào hôn cho nên làm nổ cầu thang, hợp tình hợp lý.

Chủ nhân lâu đài cổ ánh mắt doạ người, trong tay bỗng nhiên xuất hiện quyền trượng nặng nề vung về phía A Linh.

Tốc độ quá nhanh, A Linh thậm chí không kịp phản ứng, sau khi cái eo đau xót thì liền bắt đầu điên cuồng nôn ra máu. Lúc này cái cớ cô lấy đã có tác dụng, vì ngăn cản đào hôn trong lúc bối rối làm nổ sai thang lầu, lý do này mặc dù rất giả dối, nhưng điều kiện tử vong không đầy đủ, cho nên chủ nhân lâu đài cổ không có lý do để giết cô.

A Linh cuối cùng chỉ bị trọng thương.

Thao tác này của cô ngược lại đã thành công giúp cho Ôn Thời trì hoãn được mấy phút.

Trước đó là A Linh làm nổ cầu thang, bây giờ thì Triệu Tam Nhai lại bỗng nhiên phúc chí tâm linh: "Chúng ta sẽ đi lên lầu sao? Buổi chiều nay tôi đã bất ngờ phát hiện ra có một mật đạo có thể đi lên đó."

Chuyện khung tranh hắn tạm thời không biết, nhưng bởi vì đã lựa chọn liên minh quái vật nên hắn còn thu được một manh mối cá nhân ngoài dự đoán, biết được từ phòng đọc sách đến gác mái có một mật đạo.

A Linh miễn cưỡng nâng cơ thể lên, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Tam Nhai.

Nhưng cô ta rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Mặc kệ Bùi Ôn Vi biên kịch cái gì, nếu thành công thì tất cả đều vui vẻ, thất bại lại chính là mệnh của cậu ta, cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào một người mới.

Cô dâu thật không biết tung tích, nhưng nhìn thái độ của chủ nhân lâu đài cổ có vẻ là đã chọn lựa xử lý tình huống bên Bùi Ôn Vi trước.

Chỉ cần cô dâu không bị bắt thì sẽ còn có hi vọng. Cô đi về phía bên cạnh vài bước, dựa vào tường té ngồi trên mặt đất để làm dịu thương thế.

Triệu Tam Nhai không kịp chờ đợi mang theo mọi người đến phòng đọc sách.

Phòng đọc sách.

Khoảnh khắc mà mật đạo được mở ra, chủ nhân lâu đài cổ không những không giận mà còn cười: "Trong nhà nuôi con gián cũng bắt đầu học chuột đào hang rồi."

Nếu không phải là tình huống đặc biệt, Triệu Tam Nhai cũng không muốn tiết lộ mật đạo.

Nhưng hắn càng không thể để người mới thành công, giúp người của phe cô dâu dành chiến thắng.

Trong bóng tối, chủ nhân lâu đài cổ đi đầu, đưa lưng về phía ba người chơi.

Nhưng không ai dám có suy nghĩ đâm sau lưng hắn.

"Sau khi thợ thủ công chết ta đã tìm người đúc lại khung tranh." Trên khuôn mặt chủ nhân lâu đài cổ lộ ra nụ cười tà ác."Hài cốt của thợ thủ công bị ta ném vào trong ao máu hòa tan, dùng làm vật liệu chế tạo khung tranh mới."

Oán niệm khắc sâu như vậy, không phải chỉ đốt cháy là có thể xóa tan.

Khung tranh?

Ba người ghi lại thông tin này.

Chủ nhân lâu đài cổ không nhanh không chậm đi đến lối ra mật đạo, mùi khét phát ra từ khe hở vách tường. Cách vách tường có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu, mang ý nghĩa sự kiện chỗ Ôn Thời vẫn chưa kết thúc.

Triệu Tam Nhai đi ở phía sau cùng, kỹ năng của hắn là 'trộm cướp', tốn hao năm mươi điểm tích lũy là có thể kích hoạt một lần. Kỹ năng này không giới hạn số lần sử dụng, mặt ngoài nghe có vẻ rất nghịch thiên, nhưng mà xác suất thành công không cao, hơn nữa không thể bảo đảm được hắn có thể trộm được thứ gì từ trong hành trang của người chơi mục tiêu.

Nhưng mà dùng trên người Ôn Thời thì vừa vặn.

Đầu tiên cậu là người chơi mới, với điểm tích lũy hiện tại thì sẽ không thể kích hoạt được cửa hàng trò chơi, đạo cụ thì hơn phân nửa là thu hoạch được ở trong phó bản. Tiếp theo, Ôn Thời có thể sống đến hiện tại, tất nhiên là phải có át chủ bài, nghĩ tới nghĩ lui thì lá bài tẩy này cũng chỉ có thể là đạo cụ.

Tiếp theo hắn phải tìm đúng thời cơ, tranh thủ trước khi Ôn Thời bị chủ nhân lâu đài cổ sát hại để thi triển kỹ năng.

Người chơi nào có giác quan thứ sáu mãnh liệt thì khi bị 'trộm cướp' có đôi khi sẽ có thể tiến hành phản kích, nhưng một người ở trước sống chết, trong mắt chỉ còn lại căng thẳng, làm gì còn có tinh lực quan tâm đến chuyện khác.

Triệu Tam Nhai muốn chờ đến lúc mà Ôn Thời sắp chết để hành động.

Đầu người chỉ còn lại xương sọ, càng về sau, tốc độ thiêu đốt của ngọn lửa càng chậm.

"Hắn tới, hắn tới." Đầu người nhìn về phía mật đạo, ngọn lửa bừng bừng cũng không thể che được vẻ sợ hãi trên mặt hắn.

Ôn Thời biết là không còn kịp nữa rồi, chủ nhân lâu đài cổ có một nguồn sức mạnh khó mà địch nổi, những thứ đồ ngăn cản ngoài mật thất chỉ đủ chống tầm ba bốn giây.

Ôn Thời đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn những dụng cụ tra tấn chất đống ở bên ngoài mật thất đang dẫn sụp đổ.

Chủ nhân của tòa lâu đài trong bộ lễ phục diễm lệ cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt Ôn Thời. Hai bên đối diện, nhưng đây cũng không phải là khoảng cách tử vong gần nhất của Ôn Thời mà lần gần nhất chính là lúc cậu gõ cửa phòng đối phương đêm hôm ấy.

"Tân hôn hạnh phúc." Ôn Thời rất thành tâm chúc mừng.

Triệu Tam Nhai còn đang tính toán xem lúc nào nên phóng thích kỹ năng, thấy thế liền sửng sốt một chút. Hắn không hiểu, đã đến tận lúc này rồi mà tại sao người mới này vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.

Chử An: "Hiện tại tôi thật sự có chút bội phục cậu ta."

Chủ nhân lâu đài cổ âm trầm cười nói: "Chuột thật đúng là, khắp nơi đều có."

Hắn cầm quyền trượng dính máu tươi A Linh từng bước một tới gần, chủ nhân lâu đài cổ trời sinh đã cao, từ ngọn lửa ánh ra bóng ma khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Bùm.

Đột nhiên xuất hiện tiếng vang, hành động của chủ nhân lâu đài cổ chậm mất nửa nhịp.

Đùng, đùng.

Là tiếng đập cửa.

Chủ nhân lâu đài cổ hoàn toàn dừng bước lại, nhìn về phía cửa.

Bọn người Triệu Tam Nhai cũng tràn đầy ngờ vực nhìn sang, thang lầu đều bị nổ, con đường đi lên cũng bị phá mất, tại sao còn có người có thể gõ cửa?

Người tới rất lễ phép, nhưng cũng không lâu.

Tiếng đập cửa qua đi chính là một tiếng vang thật lớn, cái cửa bị một cước đá văng, lập tức chia năm xẻ bảy.

Ôn Thời biết người tới là ai, trên môi lại nở một nụ cười.

Những người khác không biết nội tình chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt.

Ngoài cửa có một cô gái cầm kiếm, giữa đôi lông mày tú lệ lộ ra một luồng sát khí làm hòa tan dung mạo diễm hoa của cô.

Chử An và Lý Mỗ Nhân hai mặt nhìn nhau, đây cũng là NPC? Nhìn khí tràng lớn như vậy chắc cũng là Boss.

Cô gái đi vào nhanh như chớp, toàn thân tràn đầy vẻ cao quý như Kim Long nhập đường, khiến cho người ta không dám mạo phạm.

"Rất tốt." Cô nở một nụ cười, giống như là không nhìn thấy chủ nhân lâu đài cổ đáng sợ, đã vậy còn đi bộ rất nhàn nhã, thoải mái.

Hai chữ thốt ra, mọi người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.

Tâm trạng của Tạ Đường Yến thật sự rất tốt. Ôn Thời luôn muốn tự lo cho bản thân, lúc nào cũng có thể tự quyết định nên cô vẫn phải chịu đựng không thể ra tay. Bây giờ đối phương gặp khốn cảnh, cô cuối cùng cũng có thể thỏa mãn làm điều mình muốn.

Chủ nhân lâu đài cổ đang nắm quyền trượng trong tay, lặng lẽ nhìn vị khách không mời mà đến.

Chử An nói khẽ với Lý Mỗ Nhân: "Các Boss bình thường sẽ không tuỳ tiện đọ sức, đừng mất tập trung, cái đầu người đang cháy kia rất kỳ lạ, trước tiên diệt nó đi rồi nói tiếp."

Bùi Ôn Vi tốn sức tâm cơ chạy tới đốt cái đầu người, chứng minh chuyện này vô cùng quan trọng.

Lý Mỗ Nhân gật đầu một cái, vừa định tiến lên một bước liền bị cơn gió trong không khí bức lui.

Hàn mang hiện lên, Tạ Đường Yến rút kiếm đâm về phía cổ của chủ nhân lâu đài.

Lý Mỗ Nhân lập tức giật mình, vội vàng lui lại mấy bước, nói đánh là đánh sao?

Chủ nhân lâu đài cổ nhíu hai mắt lại: "Hoá ra kẻ giở trò quỷ trong bóng tối chính là ngươi."

Hắn vẫn đang điều tra xem kẻ dùng ám khí muốn ám sát mình là ai.

Tạ Đường Yến là người ít nói, một giây sau thân hình lập tức biến mất. Chỉ thấy ngọn cây phía ngoài nhẹ nhàng lay động, trong lầu các thì cuồng phong gào thét, không biết còn tưởng là yêu ma hàng thế.

Phản quang mãnh liệt đâm vào mắt người, người gần với ánh sáng nhất chính là Triệu Tam Nhai, hắn đứng ngay sau lưng chủ nhân lâu đài cổ, dường như đã bị khóa vào trong phạm vi công kích.

Triệu Tam Nhai vội vàng lui lại, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cái trâm cài tóc cắm ở thái dương.

Mùi thơm lành lạnh từ cái tay áo vung kiếm của cô gái xông vào chóp mũi, nhưng còn làm cho người ta sợ hãi hơn so với mùi khét từ cái đầu người đang cháy.

Lần đầu tiên Triệu Tam Nhai cảm giác được cái gì gọi là sát ý, trong chốc lát lỗ chân lông đều mở ra, cái chân run không thể hoạt động.

Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, hắn đã chảy mồ hôi đầm đìa.

Cho đến khi Tạ Đường Yến dừng lại, Triệu Tam Nhai mới hậu tri hậu giác dùng tay sờ cổ, cảm giác được sự nhói nhói, nhưng không có máu tươi bắn ra, hắn lập tức cuồng hỉ.

"Không chết, tôi không chết."

Chỉ trong nháy mắt đó, Triệu Tam Nhai thật sự cho rằng hắn sẽ phải chết.

Hắn không chết, bởi vì mục tiêu ám sát hàng đầu của Tạ Đường Yến là chủ nhân lâu đài cổ.

Quyền trượng nhẹ nhàng đập lên trên mặt đất, kiếm phong lập tức bị một lực lượng vô hình ngăn cản. Hai cỗ sức mạnh kinh khủng giằng co giữa không trung, không gian gần như bắt đầu vặn vẹo.

Kiếm của Tạ Đường Yến cuối cùng dừng lại trước hầu kết của chủ nhân lâu đài cổ.

Quyền trượng của chủ nhân lâu đài cổ nhắm thẳng vào Ôn Thời, hiển nhiên là hắn muốn giết chết Ôn Thời trước.

Bị một luồng khí lưu kỳ quái áp sát, Tạ Đường Yến không có cách nào để tiến lên, bàn tay cầm kiếm chấn động rung lên, nhưng cô cũng thành công khiến chủ nhân lâu đài cổ cảm nhận được mũi kiếm lạnh buốt, ngăn cản đối phương hạ sát thủ.

Tạ Đường Yến nín hơi nhìn chằm chằm vào chủ nhân lâu đài cổ, ánh mắt liếc nhìn Ôn Thời, ôn hòa kêu một tiếng đệ đệ, hỏi: "Không sao chứ?"

Ôn Thời lắc đầu, cậu vẫn còn đeo cái đàn hạc trộm ra từ trong phòng bá tước, tối nay hai tỷ đệ bọn họ, một người mưu tài, một người sát hại tính mệnh. ( truyện trên app T Y T )

Tạ Đường Yến giống như là đọc được suy nghĩ của cậu, nụ cười bật lên khiến dung mạo càng thêm kinh diễm: "Đệ nghĩ không đúng rồi, là đệ đệ lừa tiền, còn tỷ tỷ lừa sắc... Có nhớ ban ngày ta đã nói gì không?"

Trong sách có một tri thức rất thú vị, đặc biệt là liên quan tới hiệu ứng cánh bướm khá là hấp dẫn.

Ôn Thời giống như hiểu được cô muốn làm gì, hơi há to miệng, mang theo vẻ khiếp sợ nhìn sang.

"Lúc nào ngươi cũng nói trên người của đệ ấy có một khí tức rất mê người." Tạ Đường Yến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của chủ nhân lâu đài cổ, hỏi: "Hiện tại thế nào?"

Cô tháo món đạo cụ tiểu hồ lô mà Ôn Thời tặng cho để có thể che lấp khí tức, sau đó ném lại cho cậu.

Ở khoảng cách gần như thế, không còn đạo cụ che giấu, chủ nhân lâu đài cổ cuối cùng cũng phát hiện nguồn gốc mùi hương không phải ở chỗ Ôn Thời, mà là từ cô gái trước mắt này.

Một linh hồn kiên cường, vô cùng càn rỡ, còn mang theo nhiệt độ.

Tạ Đường Yến nhấc mắt nhìn về phía chủ nhân lâu đài cổ, hỏi: "Ta và cô dâu hoàn mỹ trong suy nghĩ của ngươi, ai đẹp?"

Ai đẹp.

Ai đẹp.

Ai đẹp.

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng khi chui vào trong tai chủ nhân lâu đài cổ thì còn chói tai hơn gấp chục lần so với con chim cúc cúc kêu to trong phòng ăn.

Cuối cùng, cái mặt nạ bình tĩnh của chủ nhân lâu đài cổ cũng bị xé nát, dần dần trong mắt hiện ra một tia dữ tợn.

Mỗi một trò chơi đều có một thiết lập cơ bản, ở trong phó bản này, cô dâu hoàn mỹ nhất trong lòng chủ nhân lâu đài cổ chỉ có thể là họa tác của hắn.

Họa tác rất lạnh, không phải là một linh hồn hoạt bát. Cho nên khí chất của cô dâu thật rất thanh lãnh, thiếu sự sinh động mà nhân loại có thể mang tới. Chuyện này khiến vẻ đẹp của cô ta chỉ có thể coi là thanh tú khi so sánh với vẻ đẹp diễm lệ có một không hai của Tạ Đường Yến.

Từ linh hồn đến thân thể, Tạ Đường Yến đều đứng trên một bậc cao hơn.

Niềm tin vào chữ “mỹ” của chủ nhân lâu đài cổ đã bị lung lay, nếu hắn thừa nhận là họa tác của mình kém hơn thì toàn bộ cơ sở thiết lập của phó bản đều sẽ bị lật đổ.

Trong mắt chủ nhân lâu đài cổ hiện ra sát ý mênh mông.

"Giết cô ta, giết cô ta..."

Trong đầu điên cuồng kêu gào một ý niệm: Người này không nên xuất hiện ở cái thế giới này.

Chủ nhân lâu đài cổ gắt gao nắm chặt quyền trượng, lúc này nhìn hắn giống như là một người máy bị phá hủy linh kiện, tứ chi không cân đối rung lên: "Trả lời cô ta, trả lời cô ta."

Ôn Thời nhìn thấy cảnh này, ngón tay bất chợt siết lại.

Ngay vào lần đầu tiên chủ nhân lâu đài cổ nói ra chữ ‘thơm’ thì hắn đã tự gieo vào mình một tai họa ngầm rồi.

Nhưng có một điều mà Ôn Thời không thể ngờ được, thế giới song song có vô số ‘cậu’, vậy tại sao lại chọn trúng Tạ Đường Yến, đã thế chủ nhân lâu đài cổ còn yêu tha thiết linh hồn của cô ấy như vậy.

Chỉ là giá trị may mắn 2B thực sự không thể giải thích được.

Trong lúc đối phương bối rối, Tạ Đường Yến lại không thừa cơ đâm chết đối phương.

Cô ngẫm lại, một cái đinh bị lỏng rốt cuộc có thể dẫn đến hậu quả lớn như nào.

Tạ Đường Yến bình tĩnh nói với Ôn Thời: "Đệ đừng sợ, nói là ta nói, chuyện là ta làm, xảy ra vấn đề cũng là ta chịu."

Sàn nhà dưới chân đang lắc lư, động tĩnh còn mãnh liệt hơn lúc thang bị nổ, ngoài cửa sổ sấm chớp đan xen, tia chớp chiếu sáng toàn bộ gác mái.

Nửa bên mặt của chủ nhân lâu đài cổ bị chiếu sáng, gương mặt tuấn mỹ bởi vì thống khổ mà dữ tợn vặn vẹo.

Triệu Tam Nhai chưa hề trải qua cảnh tượng như vậy, sóng năng lượng kinh khủng tràn ra từ trong thân thể chủ nhân lâu đài cổ vừa chảy đến bên cạnh thì trên người hắn liền xuất hiện mấy cái huyết động, khiến hắn phải chật vật dời người sang bên khác.

Không để ý đến vết thương đau đớn trên người, Triệu Tam Nhai hoảng sợ nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Cô làm cái gì đấy? Hai người đang làm cái gì? !"

Chử An và Lý Mỗ Nhân cũng không khá hơn chút nào, cuống quít tìm chỗ để tránh né.

Sợ mọi chuyện còn chưa đủ kịch liệt, Tạ Đường Yến tiếp tục chất vấn: "Còn thành hôn nữa không?"

Mỗi một chữ giống như là con dao đâm trúng trái tim, quyền trượng trong tay chủ nhân lâu đài cổ gần như sắp bị bóp nát.

"Thành hôn đó?"

"Thành hôn đi."

"Vì sao không thành hôn?"

Cánh môi duyên dáng của Tạ Đường Yến thốt ra những câu hỏi như nọc độc rắn, còn hơn cả lời thì thầm của quỷ.

Ngày hôm đó, chủ nhân lâu đài cổ hoàn toàn ám ảnh với việc thành hôn.

Ngay vào khoảnh khắc thế giới quan của chủ nhân lâu đài cổ sụp đổ, bên ngoài đột nhiên tụ tập đầy mây đen, sau đó xuất hiện một hố đen sâu hoăm hoắm giống như muốn hút hết mọi thứ vào trong. Con đường vỡ vụn từng khúc, cát đá nhấp nhô, tận thế cũng chỉ đến thế. Ở cuối vực sâu, một đôi mắt chậm rãi mở ra, xuyên thấu hư không, xuyên thấu hàng rào lâu đài cổ nặng nề, nhìn về phía mấy bóng người chật vật trong lâu đài cổ.

Chẳng biết tại sao, ánh mắt vô cùng kinh khủng đó lại lướt qua Tạ Đường Yến, rồi rơi thẳng vào người Ôn Thời.

Cùng một thời gian, khu vực dung nhập vòng bình an trên người Ôn Thời chợt nóng hổi vô cùng, cảm giác đau đớn quen thuộc khiến cậu đứng cũng không vững.

Ôn Thời che ngực, gắt gao nhắm chặt hai mắt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một ý niệm——

Cánh bướm, động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play