Tay cầm đao của cô dâu thật di chuyển, cô ta thực sự muốn chém

"Một hôn lễ thịnh đại cần khá nhiều nghi thức, bá tước lại là người chú trọng lễ nghi  như thế." Ôn Thời nhẹ giọng nói ra mục đích cuối cùng."Cô đi thành hôn, tôi đi trộm đồ."

Giọng nói của cậu ôn nhu như thế, nhưng cái bóng ở trong mắt cô dâu thật lại chỉ nhìn thấy một người đàn ông nhếch môi nở một nụ cười hưng phấn.

Giờ khắc này, Ôn Thời thực sự đã phát huy dáng vẻ của một người điên vô cùng tinh tế.

Cô dâu thật lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cậu, giống như là muốn nhìn thấy phần cuối linh hồn của Ôn Thời.

Cuối cùng, cô dâu thật thu sát ý lại. Cô ta thích trao đổi với một tên điên, nhất là khi mục tiêu nổi điên của đối phương là một kẻ mà cô ta căm thù đến tận xương tuỷ.

Móng tay đỏ chói chà chà phần mép giấy, cô dâu thật lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị: "Nếu như ngươi thất bại thì sao?"

Ôn Thời còn chưa mở miệng thì con dao giấy của cô dâu thật đã chạm đến da thịt của cậu.

"Cho ta một phần linh hồn của ngươi, thề với ta ngươi sẽ phá hủy linh tính của khung tranh."

Cái sau không quan trọng, nhưng cái trước Ôn Thời tuyệt đối sẽ không làm, cậu lắc đầu.

Ôn Thời phát hiện mặt dao hoá ra không phải là bóng loáng, mà là chi chít răng cưa.

Cô dâu thật đưa ra lời đe dọa : "Đây là cơ hội cuối cùng."

Ôn Thời: "Tôi sẽ không bán đứng đồng đội, nếu không hiện tại tôi đã có thể triệu hoán bá tước đến."

Cô dâu thật không hề dao động, bởi vì sát vật từ trước đến giờ đều không dễ dàng tin vào một nhân loại.

Ôn Thời lúc này mới chậm rãi nói: "Viện trưởng của bọn tôi rất muốn thu nhận hắn. Viện trưởng cho tôi mấy thứ đồ, tôi có lòng tin mình chắc chắn có thể phá hủy khung tranh."

Câu nói kế tiếp chỉ là nói bừa, nhưng lần này dung nhan băng lãnh vạn năm không đổi của cô dâu thật đã có phản ứng.

"Bệnh viện Frank." Cô ta hình như đã nghĩ đến cái gì đó, cũng liền bị lý do này thuyết phục, nở nụ cười lạnh lẽo nói: "Nhớ kỹ, một khi thất bại, ta sẽ mất đi tự do, nhưng ngươi thì nhất định sẽ chết."

Ôn Thời lại một lần nữa nhận ra được sức mạnh đến từ bệnh viện, cậu gật đầu một cái: "Yên tâm đi."

Buổi chiều Chử An và Lý Mỗ Nhân cũng tham gia vào việc bố trí giáo đường.

Nếu phó bản cứ dừng lại ở một tiến độ thì rất là phiền toái, bởi vì như vậy sẽ sinh ra thêm nhiều quy tắc tử vong khác nhau, cho nên bọn họ rất cần một thứ đột phá nào đó. Đặc biệt đây còn là một phó bản hai lần tàn cuộc, người chơi vào sau căn bản không hiểu rõ được hướng đi kịch bản ở giai đoạn trước, lỡ như người mới lợi dụng việc bọn họ không có ưu thế thông tin mà gài bẫy bọn họ thì cũng không tốt.

Lý Mỗ Nhân nhìn thấy bóng người bận rộn trong giáo đường, cười nhạo nói: "A Linh, cô là người thuộc phe cô dâu, vậy mà cũng cùng bọn tôi xây “mộ” cho cô dâu à?"

Chử An cũng không ngạc nhiên: "Dù sao thì cô dâu cũng sẽ không hiện thân vào lúc này, giáo đường có bố trí tốt hay không cũng chỉ liên quan đến sống chết của người mới kia."

Đáng tiếc thái độ của người mới này khác thường vô cùng, nhìn thấy bọn họ đều đang vô cùng lo lắng bố trí giáo đường cũng không nguyện ý biểu hiện ra thái độ thỏa hiệp.

Đầu tóc rối bời và trạng thái tinh thần tốt như vậy nói rõ cậu ta quả thực vừa ngủ một giấc. Sau khi bàn bạc xong với cô dâu máu, Ôn Thời ngủ ròng rã tận ba giờ, bởi vì vừa mới tỉnh nên trong giọng nói của cậu còn trộn lẫn vẻ lười biếng.

"Chúc mọi người buổi tối tốt lành."

Những người chơi đang ngồi trên bàn đều không hiểu nổi, tại sao lúc này cậu ta còn có thể đi ngủ được? Mấu chốt là hình như còn ngủ rất ngon.

Chủ nhân lâu đài cổ không quan tâm Ôn Thời làm cái gì, mà chỉ để ý trên người đối phương có một mùi hương như có như không làm hắn say mê. Tay hắn cầm dao ăn, ngón tay dài nhỏ phản chiếu ở trong bức tường đỏ thẫm hiện ra một tia hồng hào.

Trước khi dùng bữa, hắn còn nói lời cám ơn với các vị khách của mình: "Các ngươi thực sự không tệ, nghe quản gia nói là các ngươi đều đang tích cực giúp ta bố trí giáo đường."

"Có thể trợ giúp cho một người thân phận tôn quý như ngài là vinh hạnh của bọn tôi." Chử An vừa mới nói xong câu đó, sắc mặt của chủ nhân lâu đài cổ lập tức âm trầm.

Chử An chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, không nghĩ ra là mình nói sai ở chỗ nào.

Ôn Thời lắc đầu, trong báo cáo điều trị có nói, chủ nhân lâu đài cổ rất ghét danh hiệu bá tước mà hắn được thừa kế từ cha mẹ của mình, cho nên muốn khen ngợi hắn cũng phải cẩn thận. Nghĩ tới đây, cậu không khỏi than nhẹ một tiếng, giống như khi cậu khen ngợi cô dâu máu vậy, suýt nữa thì tự tìm đường chết. (Cirad x T Y T)

Nhưng đoạn nhạc đệm này cũng trôi qua rất nhanh.

Tối nay tâm tình của chủ nhân lâu đài cổ không tệ nên không tiếp tục so đo. Hắn chỉ cần không ăn thịt là sẽ không vui, mỗi bữa không phải bò bít tết thì cũng là cừu non, lúc nào cũng là nửa chín nửa sống. Chủ nhân lâu đài cổ nhìn vết máu dính trên dao, trên mặt mang theo một tia khoái ý.

Nuốt xong miếng thịt, chủ nhân lâu đài cổ vỗ nhè nhẹ vào tay, quản gia bưng cái khay nhỏ xuất hiện, bên trong đặt bốn viên hồng ngọc.

Xem xét số lượng là biết không có phần của mình.

Trừ Ôn Thời ra, trong mắt người chơi khác đều có ý cười.

Bộp.

Lúc quản gia đưa lễ vật đến trước mặt các vị khách, đột nhiên một cái thìa bạc bị ném lên trên bàn ăn phát ra tiếng giòn vang, phá vỡ bầu không khí hài hòa lúc này.

Không ai ngờ được Ôn Thời lại đột nhiên gây sự, hơn nữa còn là gây sự ở ngay trước mặt chủ nhân lâu đài cổ.

Việc cậu vô lễ đã thành công khiến chủ nhân lâu đài cổ khó chịu.

Đối mặt với sắc mặt trầm xuống của chủ nhân lâu đài cổ, Triệu Tam Nhai rất hiếu kì, không biết người mới này dựa vào cái gì mà có thể sống đến bây giờ.

Ôn Thời đảo mắt một vòng, chất vấn: "Giáo đường còn chưa được bố trí xong, mọi người chỉ ăn cơm thôi có cần quá mức đến thế này hay không? Cái gì quan trọng cái gì không quan trọng, các vị chẳng lẽ không phân nổi?"

Nói xong, không chờ bọn họ tức giận, còn tiện thể vỗ tay phát ra tiếng, một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi qua cửa.

Cô dâu thật khi không rút khô máu của mình thực sự là đẹp đến mức không gì sánh được, dáng vẻ thanh lãnh như hoa sen trên băng sơn, đến cả một sợi tóc cũng không có tì vết. Vào lúc cô ta tiến vào, tất cả người chơi đều nhìn không chớp mắt.

Chủ nhân lâu đài cổ đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo kinh ngạc là vui mừng, dùng ánh mắt chăm chú đánh giá cô dâu thật, xác định không có sai thì cảm giác tức giận trong khoảnh khắc cũng biến mất.

Giọng của Ôn Thời mang theo bất mãn nói: "Cô dâu hoàn mỹ nhất này tôi phải dùng nửa ngày mới tìm được cho ngài, thế mà giáo đường còn chưa bố trí xong."

Người kinh ngạc nhất là người theo phe bá tước, Chử An và Lý Mỗ Nhân, hai người này đưa mắt nhìn nhau.

Nhiệm vụ chính tuyến cứ như vậy bị người phe khác hoàn thành một nửa?

Sự kinh ngạc qua đi, bàn tay sáu ngón của Chử An hơi mở ra."Lát nữa quan sát kỹ người mới kia, bảo đảm cậu ta đừng có động tác dư thừa nào."

Phe cánh khác biệt, dù là vì mạng sống, đối phương cũng không có lý do gì phải tìm cô dâu đến nhanh như vậy, hơn nữa cô dâu còn chủ động hiện thân, đây giống như là một cái bẫy hơn. Hắn hiện tại càng ngày càng cảm thấy người mới này tà dị, liên hệ đến việc ba người chơi kinh nghiệm trong tàn cuộc trước đây đều đã chết, hắn không thể không tạm thời gác lại kế hoạch tìm kiếm đầu mối của phó bản 3S mà chuyên chú hơn vào trò chơi.

Cô dâu thật mỹ lệ nhưng khuôn mặt không có sinh cơ, nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì, chỉ nói hai chữ: "Nghi thức."

Chủ nhân lâu đài cổ hỉ nộ vô thường, vừa nãy còn quyết định ban tặng lễ vật, hiện tại lại bày ra sắc mặt không tốt với người chơi. Hắn tán đồng với lời Ôn Thời nói, giáo đường còn chưa bố trí xong, làm sao có mặt mũi tới đây dùng cơm.

Lần đầu tiên, chủ nhân lâu đài cổ mệnh lệnh quản gia gọi người hầu tới, ban đêm tăng ca làm việc.

Chử An chủ động mở miệng: "Bọn tôi có thể cùng giúp một tay."

Hắn phải bảo đảm Ôn Thời luôn hoạt động ở dưới mí mắt của mình.

"Tôi cũng thế." Những người chơi khác lần lượt tỏ thái độ.

"Có lòng." Thái độ của chủ nhân lâu đài cổ lúc này mới khá hơn một chút.

Ôn Thời nhu thuận nhấc tay: "Vậy thì tôi sẽ làm phù dâu."

Chử An lập tức nói: "Nào có đàn ông nào làm phù dâu?"

Ôn Thời: "Cô dâu yêu cầu như thế."

Con dao trong tay cô dâu thật từ đầu đến cuối đều không buông xuống, lạnh lùng nhìn qua: "Ngươi có ý kiến?"

Chử An nghẹn lời.

Trước khi đi quản gia đã đặt cái khay ở bên cạnh một góc bàn, Ôn Thời không khách khí kéo đến trước mặt mình: "Phù dâu cần đồ trang sức, tôi tin mọi người sẽ không để ý nếu tôi đánh bóng lại nó, đúng không?"

Vào lúc bàn tay chạm đến, trò chơi đã tự động giám định:

'Hồng ngọc: một bảo thạch bình thường, một số thời khắc có thể giúp ngài trở nên may mắn.' Ôn Thời thật sự rất stress với hai chữ may mắn này.

Trông thấy món đồ có vẻ là đạo cụ, những người chơi khác làm sao có thể mặc cho cậu thu hết vào trong túi được. Cho nên A Linh lập tức đổi lấy khái niệm: "Đây là tài sản riêng của bá tước, chưa được sự đồng ý mà chiếm thành của riêng của mình là không thích hợp."

Một tiếng bá tước, thực sự là như giẫm lên lôi.

Hào cảm về việc bố trí giáo đường lúc trước mà chủ nhân lâu đài cổ dành cho bọn họ đã hoàn toàn không còn.

"Là mượn mà thôi." Ôn Thời nhìn về phía cô dâu thật, chân thành đặt câu hỏi: "Cô cũng muốn có một phù dâu thật xinh đẹp đúng không?"

Cô dâu thật liếc mắt nhìn cậu, không phản bác.

Chủ nhân lâu đài cổ không quan tâm đến mấy cái bảo thạch kia, hắn chỉ quan tâm là khi nào giáo đường được bố trí xong nên chỉ chăm chăm thúc giục.

Lúc trước đã xung phong nhận việc bố trí giáo đường, lúc này không làm cũng không ổn.

A Linh nhìn về phía Ôn Thời: "Tôi giúp cậu trang điểm."

Có thể thành công hay không đều nhờ vào tối nay. Ôn Thời cũng lười giả bộ: "Tôi muốn đi tắm rửa trước, có thời gian nói nhảm, không bằng cô mau đi bố trí giáo đường đi."

Được chủ nhân lâu đài cổ đồng ý, cậu trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, trở về phòng, chuyện thứ nhất chính là khóa gấp cửa lại.

Ôn Thời từ lâu đã có phương án.

Trong thành thông thương của trò chơi có vật phẩm có thể dịch dung, trong đó loại cấp thấp nhất cũng cần ba trăm điểm tích lũy, cậu nhìn trúng một cái đạo cụ có thể phục khắc khuôn mặt người khác, giá năm trăm điểm tích lũy. Tất cả vật phẩm dịch dung đều là vật phẩm dùng một lần, còn có tác dụng trong thời gian hạn định, dài nhất không quá hai mươi phút.

Kết toán xong, nhìn thoáng qua số dư còn lại: 'Điểm tích lũy: 2385'

Trò chơi hiểm độc tựa như một thú nuốt vàng, cướp đoạt điểm tích lũy mà người chơi cực khổ kiếm được.

Ôn Thời có hơi đau lòng, lập tức mở bàn tay ra triệu hoán Du Thi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc Du Thi xuất hiện, Ôn Thời cảm giác hắn gầy hơn lúc trước. Lúc này trông hắn rất giống một con ma cà rồng không tình cảm, khô khan đứng tại chỗ chờ mệnh lệnh.

Ôn Thời rất muốn hỏi hạt giống hoa lựu thế nào rồi? Nhưng cân nhắc đến việc đối phương có thể sẽ biểu diễn màn hạ giá trị lý tính về không để phệ chủ thì cậu liền lựa chọn kiềm chế sự hiếu kỳ này.

Ôn Thời mệnh lệnh Du Thi cùng mình thay đổi quần áo, ngay sau đó liền lấy chút mỹ phẩm trên bàn trang điểm lên.

Đầu ngón tay cực dài của Du Thi cào vào mặt bàn, đôi mắt như thần chết nhìn Ôn Thời.

"Tôi chỉ muốn hai chúng ta đều sống, tôi thề, đây không phải đùa giỡn."

Du Thi không biết có nghe lọt được hay không, Ôn Thời lo lắng hắn đâm sau lưng cậu nên phải cố gắng giải thích không ngừng, cường điệu việc hai người là châu chấu ở trên một sợi thừng, cuối cùng thành công vẽ được hai khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Hai người cao gần bằng nhau, nhưng khung xương của Ôn Thời nhẹ và nhỏ hơn nên chỉnh thể có hơi gầy. Còn Bành Lộ sau khi bị luyện hóa đã mất khá nhiều máu nên hiện tại cũng thuộc dạng thon gầy.

"Rất hoàn mỹ."

Ôn Thời lui lại mấy bước, thưởng thức kiệt tác của mình.

Khuôn mặt đỏ bừng là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, phòng ngừa những người khác quan tâm quá nhiều đến hình thể. Bởi vì nếu so sánh trên các phương diện thì vẫn có thể phát hiện ra nhiều chỗ khác biệt.

Trên người Du Thi phát ra mùi tử khí, nhưng mà nếu hắn làm phù dâu, đứng cùng một chỗ với cô dâu thật thì mùi tử khí ấy có thể được bỏ qua.

Phiền toái nhất là mùi.

Ôn Thời đánh cược một ván.

Vòng bình an đã biến mất ở trong cơ thể cậu, Du Thi thì coi như là chiến tướng của cậu. Việc triệu hoán cần máu tươi làm môi giới, hẳn là cũng có thể nhiễm chút mùi hương mà chủ nhân lâu đài cổ thường nhắc đến.

...

Cúc cu!

Còn chưa tới giờ nhưng tiếng của con chim cúc cu trong phòng ăn đã phát ra đâm xuyên hết thảy.

Con chim này đã hoàn toàn nhảy ra khỏi khung đồng hồ, đôi mắt linh lợi của nó không ngừng chuyển động, miệng hát ca khúc chúc phúc ——

Hoa ngân bồng nở rộ lúc nửa đêm

Thảm màu đỏ trải dài trên giáo đường 

Cô dâu cầm dao

Sắp sửa thực hiện lời hứa đời đời kiếp kiếp với tân lang chân ái của nàng

Người xem ở nơi nào

Hãy tới chứng kiến hôn lễ thế kỷ này

Cùng chim cúc cu hé miệng

Hát ca

A

Thật là một buổi tối tuyệt đẹp

Âm thanh giống như mũi đao sắc bén làm cho người ta muốn che lỗ tai lại, Ôn Thời cố gắng nghe xong, xác định hôn lễ sắp bắt đầu, bèn dùng đạo cụ dịch dung cho Du Thi.

Cậu đưa ra mệnh lệnh cuối cùng vào tối nay: "Đóng tốt nhân vật của tôi, đi tham gia hôn lễ."

Du Thi xoay người, mỗi một bước đi đều có khoảng cách giống y như nhau, chậm rãi kéo cửa ra đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Tạ Đường Yến nhớ lại lời bài hát mà chim cúc cu đã hát, nghĩ thầm, đây không phải là một buổi tối tuyệt đẹp, nhưng nhất định sẽ làm cho người ta cả đời khó quên. Cô nhìn qua vỏ kiếm băng lãnh bên hông, phút chốc bật cười. Giết người là niềm vui thú cấp thấp nhất, còn có nhiều chuyện thú vị hơn để thực hành.

Một giây sau, Tạ Đường Yến ngồi dậy, trước khi Du Thi đi ra liền biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play