Triệu Tam Nhai đã thành công khiến cho Ôn Thời không có lời nào để nói.

Cậu có thể nói cái gì? Chẳng lẽ lại vỗ tay tán thán: "Vậy thì mọi người thật sự quá giỏi."

Triệu Tam Nhai làm vẻ mặt tự nhiên nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm người hầu hỏi han xem, xem xem có biện pháp nào có thể khiến cho những NPC này biến thành quái vật hay không."

"Anh đi đi, tôi sợ bọn họ không chào đón tôi." Dưới ánh mắt hồ nghi của Triệu Tam Nhai, Ôn Thời nhún vai cự tuyệt: "Tôi và NPC ở nơi này từng có khoảng thời gian không thoải mái."

Triệu Tam Nhai tin cậu mới lạ: "Yên tâm đi, tôi giỏi nhất chính là kiểm soát toàn cảnh, dù có khó chịu tôi cũng có thể ổn định được."

Ôn Thời mới kéo hắn ra khỏi danh sách thiểu năng, hiện tại lại muốn đá trở về, sao lại có người thích tìm phiền toái như hắn thể cơ chứ?

"Được thôi. Đừng hối hận là được." Ôn Thời đứng lên, cánh môi khẽ đóng khẽ mở phun ra ba chữ: "Vua, làm, hòa."

Triệu Tam Nhai vừa mới thấy đối phương như đang chửi mình, một giây sau, Ôn Thời lại chủ động ôm lấy bờ vai của hắn, làm bộ như hai anh em tốt: "Đại ca, tiếp theo phải dựa vào anh rồi."

Đại ca cũ đã rời khỏi sân khấu, đại ca mới liền lóe sáng lên trận.

Nếu như Triệu Tam Nhai biết trước kia Ôn Thời cũng gọi Ngạc Tu là đại ca thì hắn có lẽ sẽ có thêm mười hai vạn phần cảnh giác.

Hai người đi ra khỏi cánh cổng lâu đài cổ, cách đó không xa hầu nữ nhìn thấy bọn họ nhưng vẫn duy trì nụ cười khách sáo.

Triệu Tam Nhai liếc mắt nhìn Ôn Thời: "Tôi thấy các NPC rất thân thiện với cậu."

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên liền cảm thấy một luồng khí lưu lao nhanh tới, Ôn Thời vội vàng chạy ra phía sau hắn: "Đại ca cứu em!"

Ngay phía trước ở sau lùm cây, hầu nam đang cầm cái kéo xông đến, miệng hét 'A a a'. Cái kéo không ngừng phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc trong không khí, cho thấy hầu nam đang điên cuồng muốn cắt tứ chi Ôn Thời ra làm nhiều đoạn, muốn biến cậu thành một cái thân cây trơ trọi đứng ở trong mê cung chuộc tội.

Đối mặt với hầu nam điên cuồng, Triệu Tam Nhai cũng không ngừng lui lại.

Hắn muốn ném Ôn Thời ra hứng đạn, thế nhưng đối phương cứ gắt gao bám lấy vai hắn. Hơn nữa tựa như là dự đoán được việc mình sẽ bị ném đi nên Ôn Thời không ngừng đổi vị trí, nhưng vẫn bảo đảm từ đầu đến cuối luôn ở sau lưng Triệu Tam Nhai.

Lúc mới tiến trò chơi, Triệu Tam Nhai còn có chút bối rối vì tên râu quai nón đột nhiên lao ra giết người.

Giờ phút này tâm thần đã ổn định lại, hắn lập tức phát hiện không đúng. Cái kéo của tên hầu nam nhìn rất bất thường, bây giờ cũng không phát huy ra hiệu dụng vốn có. Cộng thêm hầu nam trông rất suy yếu giống như là mới trải qua một trận bệnh nặng, bước chân yếu ớt, ở trong loại trạng thái này rất khó có thể làm người ta bị thương.

Triệu Tam Nhai chắc chắn đây chỉ là một màn công kích phát tiết vì cảm xúc, không có bao nhiêu uy hiếp.

Cái kéo của hầu nam tránh Triệu Tam Nhai, mục tiêu của anh ta chỉ có một: "Tôi giết cậu!"

Ôn Thời vội vàng nhô ra gần phân nửa đầu: "Là anh nói yêu tôi trước mà!"

"Cậu mới hèn hạ, là ai chủ động xông vào cánh đồng hoa ôm cánh tay của tôi không cho tôi đi?"

Bị ép đóng vai làm gà mái bảo vệ con, Triệu Tam Nhai: "..."

Cảnh diều hâu bắt gà con này cũng chấm hết khi quản gia xuất hiện.

Quản gia đứng ở dưới mái hiên nhìn chăm chú vào hầu nam, toàn thân phủ bóng đen: "Một vị là khách hàng của chủ nhân, một vị là bác sĩ của chủ nhân, anh đi quá giới hạn rồi."

Đôi tay phẫn nộ của hầu nam dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn thu hồi lại. Thật lâu sau, anh ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ôn Thời, sau đó bỗng nhiên quay người lại, nhanh chân đi về phía mê cung.

Bất cứ lúc nào, quản gia cũng đều không quên thực hiện chức trách của mình, chủ động ra mặt xin lỗi: "Quấy nhiễu đến hai vị rồi."

"Không có gì đáng ngại." Ôn Thời lễ phép hỏi: "Đúng rồi, thân thể của ngài đã khá hơn chút nào chưa?"

Trùng hợp đầu bếp đi tới, hắn đến là để ngắm nhìn thi thể của người chơi buổi sáng đã ăn ‘đồ ăn dị ứng' của mình, nhưng khi nhìn thấy Ôn Thời thì tâm tình vui vẻ cũng bị quét sạch, lập tức xấu hổ giận dữ chất vấn: "Là cậu đúng hay không? Edwin nói bọn tôi bị cậu hại!"

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Ôn Thời hoàn toàn nổi giận: "Anh từng thấy một đóa hoa trưởng thành nào gọi ong mật là cha chưa? !"

Cậu chẳng qua chỉ nhiễm chút phấn hoa lựu rồi lây nhiễm đến những người tiếp xúc mà thôi.

Đầu bếp tức giận há to mồm: "Cậu, cậu..."

Ỷ vào việc mình không vi phạm quy tắc, có quản gia và Triệu Tam Nhai ở bên bảo vệ, Ôn Thời cuối cùng cũng phun ra một tràng: "Cậu cái gì mà cậu? Anh nhớ kỹ cho tôi, cha của hoa vĩnh viễn là hoa, không phải ong mật."

Miệng đầu bếp há càng lúc càng lớn, chính xác là không tìm được một từ phản bác nào.

"Tức chết tôi rồi." Mắng xong, Ôn Thời liền nhuận khí, sau đó nhìn về phía Triệu Tam Nhai nói: "Đại ca, anh nói chuyện với bọn họ đi, tôi đi uống chén nước."

Bị ép ở lại bên ngoài, bờ môi Triệu Tam Nhai giật giật, hồi lâu sau thực sự nhịn không được, bèn hỏi: "Cậu ta đã làm những gì?"

“Đến cả anh cũng muốn chế giễu tôi?" Đầu bếp trút hết lửa giận về phía Triệu Tam Nhai, ngữ khí mang theo hận ý sâu sắc: "Là đại ca tốt của bác sĩ Yaren đúng không, tôi nhớ kỹ anh rồi."

Sau khi nặng nề đóng cửa lại, vẻ mặt Ôn Thời không hề có vẻ tức giận, trạng thái lúc này và lúc nãy tưởng như hai người. Hai tay cậu còn đút túi huýt sáo, ung dung lên lầu đi đến phòng đọc sách.

Dù sao cũng có Triệu Tam Nhai làm giảm xóc, bên ngoài xảy ra chuyện gì không liên quan gì đến cậu.

Lúc Tạ Đường Yến ở lâu đài cổ, cơ bản đều sẽ trốn ở trong phòng đọc sách để giết thời gian, hôm nay cũng giống vậy. Thấy Ôn Thời tới, cô bèn đi ra từ sau giá sách.

"Lại có mấy người chơi nữa tới." Ôn Thời nói hai câu đại khái rồi đi tới trước cửa sổ quan sát cảnh dưới lầu.

...

Mặt cỏ.

Sau khi bị mắng đến mức cẩu huyết lâm đầu, Triệu Tam Nhai cuối cùng cũng đuổi được đầu bếp đi, sau đó liền tranh thủ dụ dỗ hầu nữ.

Hắn chủ động giúp hầu nữ xách nước sang bên khác, trên mặt Triệu Tam Nhai mặc dù có vết đao chém, nhưng ngũ quan đoan chính, vì rèn luyện lâu ngày nên cơ thể rắn chắc, nhìn từ phía sau lưng có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Trước khi giúp đỡ hầu nữ, hắn đã sử dụng đạo cụ phát ra mị lực nhằm vào NPC, còn phóng đại vô tận lên trong mắt hầu nữ nên đã thuận lợi lấy được chút hảo cảm của cô.

"Tôi thật sự rất muốn được tham dự hôn lễ tuyệt vời đó." Triệu Tam Nhai tự nhiên cắt ngang chủ đề.

Hầu nữ trung thành tuyệt đối với chủ nhân lâu đài cổ, gật đầu nói: "Chủ nhân chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, đây sẽ lại là một nghi thức thịnh đại."

Triệu Tam Nhai vội hỏi: "Khi nào thì giáo đường có thể bố trí xong?"

Hầu nữ nghĩ nghĩ: "Nhanh nhất cũng phải hai ngày."

Triệu Tam Nhai đưa ra sáng kiến: "Kỳ thật mọi người có thể cùng nhau giúp một tay, mỗi người sau khi hết thời gian làm việc có thể cùng tham gia bố trí giáo đường. Thực không dám giấu giếm, tôi còn phải đi đến phía nam làm việc nên không thể chậm trễ quá lâu, nhưng tôi vô cùng muốn được chứng kiến cuộc hôn lễ này."

Cuối cùng hắn bổ sung một câu: "Chắc hẳn bá tước cũng rất muốn cưới cô dâu lắm rồi."

Hầu nữ bị nói hơi có vẻ lung lay, còn nghiêm túc suy tính về đề nghị này.

Hình ảnh hai người trò chuyện vui vẻ rơi vào trong mắt Ôn Thời đang ở trên lầu.

Tạ Đường Yến xuất hiện ở sau lưng cậu: "Đệ cảm thấy bọn họ đang thương lượng cái gì?"

Ôn Thời bình thản nói: "Rất đơn giản, Triệu Tam Nhai đang thuyết phục hầu nữ nhanh chóng bố trí giáo đường để rút ngắn thời gian sinh tồn của đệ."

Lời uy hiếp của chủ nhân lâu đài cổ cũng không phải là nói đùa.

Một khi giáo đường bố trí xong mà cô dâu không xuất hiện thì cậu sẽ phải chết không nghi ngờ. Cho nên muốn kéo dài kỳ hạn này, hắn chỉ có thể hạ thủ với người bố trí giáo đường. Bất luận là như nào, Triệu Tam Nhai cũng sẽ thành người được lợi nhất.

Giống như câu nhắc nhở xa tận chân trời gần ngay trước mắt, cậu chết hoặc là người hầu chết thì liên minh quái vật đều sẽ lớn mạnh.

Ôn Thời suy đoán Triệu Tam Nhai còn muốn tiện thể thăm dò xem cậu có con át chủ bài nào để thừa cơ đoạt lấy.

Tạ Đường Yến: "Muốn tỷ giúp đệ giết hắn không?"

Không đợi Ôn Thời mở miệng, cô đã nhìn vẻ mặt mà biết ngay đáp án, sau đó còn nhắc tới sự tình khác: "Hai ngày này tỷ cứ rảnh rỗi là sẽ đi đến phòng đọc sách, thấy được rất nhiều tri thức và lý luận thú vị."

Ôn Thời tưởng cô sẽ nói về vấn đề bình đẳng tự do, không ngờ Tạ Đường Yến lại nhìn chăm chú vào mảnh lá rụng ngoài cửa sổ bị gió thổi lên, lá cây đảo quanh ở giữa không trung, cực kỳ giống mấy con bướm.

Tạ Đường Yến đã thấy là không quên được, cô trực tiếp đọc thuộc lòng chú giải trong sách: "Một con bướm bay ở bên trong rừng mưa nhiệt đới, thỉnh thoảng vỗ cánh, có thể sau hai tuần sẽ gây nên một cơn lốc xoáy ở một khu vực xa xôi."

Ôn Thời nói tiếp: "Hiệu ứng hồ điệp."

Tạ Đường Yến gật đầu: "Đây là lý luận thú vị nhất mà gần đây tỷ đọc được."

Trong sách còn nói, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, cô cũng đang định thực tiễn một chút.

Ôn Thời luôn có cảm giác Tạ Đường Yến đang mưu đồ bí mật làm hành động gì đó rất khủng bố. Vừa định hỏi tiếp thì Triệu Tam Nhai đang đứng trên bãi cỏ giống như đã cảm giác được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Ôn Thời kịp thời lách mình trốn ở sau bức tường, lúc định nhắc nhở Tạ Đường Yến thì đối phương đã không thấy bóng dáng. Cậu từ một bên khác xuống lầu, thuận đường uống một hớp nước, rồi lại xuất hiện ở bên ngoài.

"Đại ca, anh có nói chuyện với NPC chưa?"

Triệu Tam Nhai hiện tại cứ nghe thấy cậu gọi mình là đại ca là đầu như muốn nổ.

Hắn không để lại dấu vết đánh giá Ôn Thời, sau khi hét thì giọng nói khàn khàn của cậu đã khôi phục vẻ mềm mại trước đó, bờ môi hơi khô cũng trở nên thoải mái, có thể thấy là vừa rồi cậu thật sự chỉ đi uống một hớp nước.

"Em không ở lại là sợ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh." Ôn Thời lại nói một câu, cường điệu rằng mình không phải cố ý lười biếng.

Triệu Tam Nhai lúc này mới gật đầu trả lời: "Nếu những NPC này và người chơi từng có thâm giao thì đôi bên mới có thể nói chuyện sâu hơn."

Điểm này Triệu Tam Nhai không có nói dối, NPC trước đây không có nói nhiều như vậy.

Lượng công việc mỗi buổi sáng của hầu nữ không lớn, lau xong cửa sắt, cô liền kêu những người khác cùng nhau lên lầu giúp một tay bố trí giáo đường.

Ngoại trừ hầu nam phải tu bổ mê cung thì đến cả quản gia cũng tiến đến giúp một tay.

Triệu Tam Nhai ra vẻ lo lắng: "Có nhiều người đi như vậy, giáo đường sẽ sớm được bố trí xong."

Ôn Thời nhíu mày đúng như suy nghĩ của hắn.

Triệu Tam Nhai thấp giọng nói: "Không cần quá lo lắng, dù sao những người hầu này cũng là mục tiêu của chúng ta, tiêu diệt bọn họ vừa vặn là nhất tiễn song điêu."

Ôn Thời xua tay: "Em phải suy nghĩ lại một chút."

Triệu Tam Nhai không ngờ cậu lại chần chờ đối với chuyện này.

Ôn Thời đưa ra lời giải thích hợp lý: "Chủ nhân lâu đài cổ rất bênh vực người của mình, giết bọn họ có thể sẽ bị trả thù."

Triệu Tam Nhai vẫn thuyết phục: "Không khác đâu, nếu không tìm thấy cô dâu cậu cũng sẽ chết trong tay chủ nhân lâu đài cổ."

Ác ý của chủ nhân lâu đài cổ dành cho Ôn Thời vào buổi sáng, mỗi người ở đây đều có thể cảm giác được.

Ôn Thời nói: "Chờ một chút nữa đi, em còn không thể xác định được việc giết người hầu có phải là một trong các quy tắc tử vong hay không."

Triệu Tam Nhai lập tức cho ra một sáng kiến hợp lý: "Vậy thì trước tiên không giết, chỉ cần làm cho bọn họ bị thương nhẹ. Nếu như là quy tắc tử vong thì vết thương nhẹ đó vẫn nằm trong phạm vi khống chế."

Ôn Thời thực sự muốn vỗ tay cho hắn.

Người này không làm công việc tẩy não, thật sự là lãng phí tài năng.

"Em sẽ đi đến giáo đường nhìn xem."

Triệu Tam Nhai và cậu đi cùng nhau.

Cho đến tận giờ phút này, đây là lần đầu tiên Ôn Thời đặt chân tới nơi đây.

Bên trong là không khí bận rộn, khí thế ngất trời.

Ôn Thời thế mà còn thấy được A Linh ở trong đó.

A Linh nhìn thấy cậu nhưng không hề tỏ ra lúng túng, còn rất tự nhiên tỏ vẻ là mình đang làm nhiệm vụ. A Linh và hầu nữ hợp lực nhấc vật nặng, nhưng lại tỏ ra như mất tập trung khi nhìn thấy Ôn Thời, không cẩn thận làm rơi đồ xuống chân, vật nặng lúc rơi xuống đất suýt chút nữa đập vào chân hầu nữ.

"Thật sự xin lỗi." Cô ta liên tục nói xin lỗi.

Hầu nữ vẫn còn sợ hãi, nhưng mà không hề có ý trách cứ.

Ôn Thời nhíu mày, hành động nhìn như vô ý này thực sự là đang ám chỉ, chỉ cần động chút tay chân thì cô ta có thể khiến việc bố trí của giáo đường chậm đi một chút.

Nhưng thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, A Linh sẽ không giúp không công.

Ôn Thời lạnh lùng xoay người, không để ý đến ám hiệu của đối phương.

Còn hi vọng cậu có hành động Triệu Tam Nhai vội hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"

"Ngủ bù." Ôn Thời chỉ chỉ vào quầng thâm mắt: "Nếu còn không ngủ nữa thì em có lẽ sẽ đột tử mất."

Nói là ngủ bù nhưng Ôn Thời lại đi thẳng tới phòng vẽ tranh dưới lòng đất.

Âm u, ướt lạnh.

Châm chọc là dù có một mình đi đến chỗ này thì cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở cùng mấy người chơi tâm địa rắn độc kia.

Ôn Thời đột nhiên nhớ tới thắc mắc của chủ nhân lâu đài cổ ở trong hồ sơ bệnh án——

Bác sĩ Yaren, ngươi thử nói xem, trên đời này có linh hồn nào có nhiệt độ hay không.

Cậu hiện tại cũng rất tò mò đáp án của câu hỏi này.

Ban ngày ở phòng vẽ tranh theo lý là sẽ không quá kinh khủng, nhưng hôm nay lại có thêm một bóng người đứng ở trước bàn vẽ.

Cô gái có bóng lưng tuyệt mỹ, mỗi một móng tay đều bôi sơn đỏ chói, trên tay cầm theo đồ đao nặng nề sắc bén.

Ôn Thời ổn định tâm trạng, biết mình sau đó phải đối mặt với cái gì.

Cô dâu chậm rãi xoay người, trước một giây còn ở bên cạnh bàn vẽ, một giây sau đã cách Ôn Thời không đến nửa mét: "Ngươi lừa ta."

Thanh đồ đao kia hướng thẳng về phía đỉnh đầu.

Dựa theo tốc độ của đồ đao thì Ôn Thời chỉ có thời gian giải thích trong một câu, cho nên cậu đã dùng tốc độ nhanh nhất nói ra: "Tôi phải phá hủy linh tính của khung tranh."

Đồ đao dừng lại ở khoảng cách cách đầu 0.01 mét, hàn ý giống như là ngấm vào từng khe xương. Ôn Thời không tránh không né, giống như là đã dự liệu được việc cô dâu sẽ dừng lại.

Ôn Thời nhìn thẳng vào hai mắt của cô ta: "Tôi không nuốt lời, tôi đã gọi bạn bè tới, đáng tiếc trong bọn họ có người phản bội lòng tin của tôi rồi lựa chọn trợ giúp bá tước."

Sát khí của cô dâu thật cũng bắt nguồn từ đây, bởi vì trong đám người Ôn Thời gọi tới giúp đỡ có người đã theo phe tên đàn ông đáng chết kia.

"Khung tranh đang ở trên gác mái, tôi cần biết những khó khăn có thể gặp phải trong quá trình này."

Ôn Thời chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ đi ăn trộm nó, bởi vì trong phó bản không thể nào có hạng mục nào dễ dàng hoàn thành được như vậy.

"Khung tranh còn sống." Cô dâu thật trầm mặc mấy giây, lựa chọn trả lời cậu: "Bá tước thuê thợ thủ công chế tạo vật chứa giam giữ ta, nhưng hắn trầm luân trong mỹ mạo của ta nên đã thả ta đi. Bá tước dưới cơn nóng giận đã giết hắn, sau này linh hồn của thợ thủ công bị nhốt ở trong khung tranh, biến thành một ác linh không còn lí trí."

Ôn Thời chợt nhớ tới cấu tạo khung tranh, trên trát đao dùng để nâng ép cán đao có một vài hoa văn bất quy tắc, tổ hợp nhìn khá giống mặt người.

Cô dâu thật: " 'Linh tính' là chỉ 'linh' của ác linh, ngươi đi vào nhất định sẽ chết ở trong tay ác linh, trừ phi ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của hắn."

"Tâm nguyện gì?"

"Giải thoát." Cô dâu thật bình tĩnh nói: "Đốt sạch hồn phách của hắn, không để lại một chút nào."

Dựa vào năng lực của Ôn Thời, căn bản không thể nào làm được.

"Nến trong phòng bá tước có thể làm được." Cô dâu thật nở một nụ cười tà ác: "Nhưng trước tiên ngươi cần phải trộm được nến."

Trộm đồ?

Còn trộm ở trong phòng chủ nhân lâu đài cổ, việc này khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa?

Cô dâu thật dường như đã dự liệu được việc cậu do dự, thế là liền cầm đao lặng lẽ tới gần.

Ngay sau khoảng thời gian ngắn ngủi trầm mặc, nhanh như chớp, Ôn Thời lại cười. Không phải chỉ là một lần mạo hiểm thôi sao, việc làm như nhảy múa trên mũi đao cậu cũng làm không ít, cho nên cũng không ngại gì lần này.

Ôn Thời ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt mê người của cô dâu thật, chậm rãi mở miệng: "Thế còn việc cô và chủ nhân lâu đài cổ kết hôn thì thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play