Cố Cẩm lén đưa mắt nhìn Viễn Tước đang đuổi cô thư ký trong lòng không khỏi cười thầm.

Mặc dù đã xa nhau nhiều năm, nhưng có thể khẳng định được Viễn Tước vẫn luôn rất quan tâm cậu.

Cố Cẩm liền dùng giọng nói ngọt ngào cùng với ủy khuất thành công khiến Viễn Tước có chút đau lòng.
" Tước, em không sao, chỉ là một vết thương nhỏ "
Nghe được tiếng bước chân, Viễn Tước xoay người nhanh chóng nhận lấy đá từ Thời Túc chườm lên bàn tay đang sưng đỏ của Cố Cẩm, giọng nói nhẹ nhàng.
" Em bây giờ là nghệ sĩ đàn piano...!Nếu tay bị thương sao em có thể đánh đàn được.

Còn nói nghệ sĩ đánh đàn quý trọng nhất chính là đôi bàn tay "
Cho rằng đây cũng có một phần lỗi do anh vì tuyển một người vụng về làm việc nên mới dẫn tới Cố Cẩm bị thương.

Chườm đá xong, anh quay lại dặn dò Thời Túc một chút việc, sau đó quay sang nói với Cố Cẩm.
" Anh vừa bảo Thời Túc đi lấy loại thuốc tốt nhất cho em.

Em về nhà nhớ phải dùng thường xuyên "
Cố Cẩm cười tươi gật đầu.
" Được "

Nhìn đồng hồ trên tay, anh đi đến bàn làm việc gọi vào điện thoại bàn dặn dò thư ký một vài chuyện, lấy chiếc áo khoác lên người, sau đó đi tới trước mặt Cố Cẩm.
" Chúng ta đi ăn thôi "
Viễn Tước đi phía trước, Cố Cẩm cũng nhanh chóng bước đi theo sau.

Thời Túc lái xe chở hai người đến một nhà hàng Nhật Bản.

Sau khi ngồi vào bàn, các món ăn cũng được đưa lên đều là những món Cố Cẩm thích, có lẽ Viễn Tước chưa bao giờ quên đi sở thích của Cố Cẩm.

Anh cầm lấy đũa gấp miếng cá hồi bỏ vào đ ĩa của Cố Cẩm, mở miệng nói.
" Đây đều là những món em thích "
Cố Cẩm chớp mắt rồi nhìn Viễn Tước cười hạnh phúc, liền nói.
" Anh vẫn còn nhớ.

Cảm ơn anh "
Cậu gấp lấy miếng cá hồi trong đ ĩa rồi đưa vào miệng, vẻ mặt hài lòng.
" Đồ ăn của nhà hàng này thật sự rất ngon "
Nghe được lời nói đó, Viễn Tước lại gấp thêm đồ ăn bỏ vào đ ĩa cho Cố Cẩm, vừa gấp vừa nói.
" Nếu vậy thì ăn nhiều một chút "
Thấy trong đ ĩa của cậu đã chứa đầy thức ăn, nhìn đến đ ĩa của Viễn Tước vẫn còn trống.

Cố Cẩm cũng gấp thức ăn để vào đ ĩa của Viễn Tước, cười nói.
" Đừng gấp cho em nhiều thế...!Em gấp cho anh "
Nhìn thức ăn trong đ ĩa lại nhìn đến Cố Cẩm, sau đó Viễn Tước cũng cầm đũa ăn thức ăn Cố Cẩm gấp cho anh.

Cả hai ăn được một lúc thì tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, chỉ thấy Cố Cẩm lấy trong túi ra chiếc điện thoại đang không ngừng reo, liền nhìn Viễn Tước nói.
" Xin lỗi "
Cố Cẩm bấm nút nghe, nghe được một lúc không biết bên kia đã nói gì chỉ thấy cậu trả lời lại.
" Tôi biết rồi...!Lát tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh "
Sau khi cúp máy, Cố Cẩm đặt nó sang một bên lại nhìn đến Viễn Tước vẫn đang nhìn mình.

Cố Cẩm ngại ngùng.
" Có chuyện gì sao? "

Viễn Tước gác đũa, cầm lấy ly rượu trên bàn uống sạch, liếc nhìn Cố Cẩm nói.
" Có việc bận? "
Liếc nhìn anh uống rượu lại nghe ra được câu hỏi trong lời nói của anh, cậu mỉm cười nói.
" Lát nữa em phải đi thử trang phục "
Viễn Tước liền nhíu mày.
" Thử trang phục? "
Cố Cẩm vừa gấp thức ăn vừa gật đầu.
" Là trang phục cho buổi biểu diễn tuần sau "
Nhìn thấy Viễn Tước không có ý đáp lại, Cố Cẩm suy nghĩ chần chừ một lát cuối cùng cũng mở miệng nói.
" Tuần sau...!Anh có thể đến xem em buổi diễn không? "
Viễn Tước ngừng một chút suy nghĩ gì nó, liền nói.
" Tuần sau có khá nhiều việc...!Nếu có thời gian anh sẽ đi "
Cố Cẩm gật đầu mỉm cười hạnh phúc, trong đầu đầy toan tính, nếu ngày hôm đó Viễn Tước đi thì cậu có thể thực hiện được kế hoạch.
" Được "
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên hai tiếng, lần này không phải điện thoại của Cố Cẩm mà là của Viễn Tước.

Anh mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của Vân Hạ.
- Anh có về nhà dùng cơm không?
Viễn Tước suy nghĩ một hồi liền nhắn lại.
- Tôi hôm nay có việc bận, em ăn trước đi.
Chỉ thấy một hồi lâu, trên màn hình hiện lên lời nhắn của Vân Hạ.
- Được

Thấy Viễn Tước vẫn chăm chú nhìn điện thoại, trong lòng Cố Cẩm có chút lo lắng không biết là ai đang nhắn tin cho Viễn Tước.

Cậu vẫn nên điều tra một chút, bao nhiêu năm qua rốt cuộc đã có ai đến bên quyến rũ anh ấy, cậu liền tò mò hỏi.
" Là chuyện công ty sao? "
Viễn Tước liền tắt điện thoại đặt lên trên bàn, tỏ ra không vui, lấy một điếu thuốc rít một hơi.

Cố Cẩm thấy vậy liền biết mình quá phận, cậu làm sao có thể quên Viễn Tước không thích người xen vào chuyện riêng của anh ấy.

Cố Cẩm liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
" Em ăn no rồi.

Cũng tới giờ em phải đi "
Viễn Tước rít thêm một hơi rồi bỏ vào trong gạt tàn, cho người đi thanh toán.

Cả hai đứng dậy đi ra ngoài,phía trước nhà hàng có hai chiếc xe oto đứng chờ sẵn, một chiếc của Viễn Tước, chiếc còn lại là đến đón Cố Cẩm.

Cố Cẩm đứng lại có chút lưu luyến nhìn Viễn Tước nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng lên xe..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play