Sáng hôm sau, trời lại đổ tuyết.

Tôn Từ Y vừa bước ra ngoài đã thấy Trương Từ Hiểu, còn đang nói gì đó với Cố Khải Ngôn.

Cô ngạc nhiên lắm, không phải nói phải 3 ngày nữa mới đến đón cô sao?
Trương Từ Hiểu mỉm cười dang rộng hai tay, cô liền chạy đến bổ nhào vào lòng đối phương, chàng ôm lấy cô.

Cố Khải Ngôn cảm thấy mình là bị bơ rồi:
"Xem ra nàng ở Nam Sơn cũng rất tốt"
"Sao chàng nói 3 ngày nữa mới đến mà"
"Muốn tạo bất ngờ cho nàng.

Nàng không thích sao?"
Cô lắc đầu, không phải không thích mà là đột ngột quá, trong lúc này cô vẫn chưa biết đứa bé trong bụng nên giải quyết thế nào.

Không ai thích nó cả.
Cố Khải Ngôn lên tiếng:
"Ta biết phu thê các người gặp lại nhau rất vui, nhưng đừng bỏ qua ta như vậy"
Hai người ngại ngùng buông đối phương ra, vui quá nên quên mất mọi thứ xung quanh.
Ngay trong buổi sáng Tôn Từ Y phải dọn đồ để quay về kinh thành dù có chút lưu luyến Nam Sơn.

Ở đây mọi thứ đều không tệ với cô.
Cố Khải Ngôn tự mình tiễn con gái ra xe ngựa:
"Con về kinh thành giải quyết một số chuyện trong vương phủ giúp ta, ta sẽ sớm quay về thôi.

Nhớ ăn uống đầy đủ, Khâm Phong sẽ thay ta giám sát con."
"Con biết rồi.

Người nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lao lực quá.

Con sẽ viết thư cho người" Cô đáp
Ngài gật đầu đồng ý.

Tôn Từ Y mỉm cười bước lên xe ngựa, mãi cho đến khi xe ngựa và đoàn người rời đi Cố Khải Ngôn mới quay vào trong.
Tôn Từ Y ngồi trong xe ngựa, cô thấy ngột ngạt và khó chịu vô cùng.

Tuy vậy nhưng cô không nói một lời nào.
Đến trưa, Trương Từ Hiểu cho đoàn quân dừng lại ở một dịch quán để dùng bữa và nghỉ ngơi một lúc.

Tôn Từ Y không chịu nổi mà lập tức xông vào phòng mà nằm "uỳnh" lên giường:
"Mệt mỏi quá, chưa từng nghĩ mọi việc lại vất vả thế này"
Cô mang lọ thuốc chống nghén ra nhìn nó mãi mà không dám uống, lại nghĩ đến đại phu, ông ta nói đứa bé có chút yếu ớt, phải dưỡng thai tốt, nhưng cô đến cả thuốc an thai cũng không dùng sợ lạm dụng loại thuốc này sẽ làm tổn thương bé con.

Thì ra đứa bé đã nằm trong bụng cô suốt, không biết bóng đen có làm tổn thương đến con không?
Cô đưa tay vuốt khuôn bụng còn rất bằng phẳng của mình, thật khó tin khi có một sinh mệnh nhỏ đang ngày ngày được hình thành tại nơi đây mà điều khiến cô còn khó tin hơn là chỉ làm qua 2 lần mà đã trúng được giải nhất.

Vẫn chưa có kinh nghiệm làm mẹ, nhưng ở cái tuổi 20 cô phải tiếp nhận sự thật.

Hơn nữa đứa bé này chỉ là một lỗi lầm mà đến, không phải cô ghét bỏ nó, mà là nhất thời không chấp nhận được.
Trương Từ Hiểu bước vào phòng cô liền giấu lọ thuốc đi.

Trông phu nhân mệt đến khuôn mặt đã tái nhợt, chàng vô cùng xót xa:
"Nàng bị bệnh nặng thế này mà cũng không nói với ta một câu.

Nếu biết vậy ta đã cho quân nghỉ sớm hơn rồi"
Cô ngồi dậy chấn an:
"Không sao đâu, ta chỉ là bị say xe thôi.

Một lúc sẽ khỏi"
"Trước đây nàng không hề bị say xe.

Ta lập tức cho người tìm đại phu đến đây" Trương Từ Hiểu đứng dậy đi ngay, như là sợ bệnh sẽ hành hạ phu nhân mình
Cô vội đưa tay kéo áo choàng Trương Từ Hiểu, nếu đại phu thật sự đến, mọi việc sẽ lộ tẩy:
"Không cần đâu.

Ở một nơi hoang vắng thế này có dịch trạm đã tốt lắm rồi, đi đâu lấy đại phu? Chàng cũng đừng làm khó bọn họ, xuất phát cả sáng ai cũng mệt mà.

Tin ta đi, một lúc nữa sẽ khỏi thôi"
Trương Từ Hiểu nghi hoặc nhìn cô, lúc này tiểu nhị bưng đồ ăn đến, món nào món nấy cũng tươi ngon thơm phức, nhưng Tôn Từ Y lại thấy buồn nôn, nét mặt đi xuống trầm trọng, cô đẩy Trương Từ Hiểu sang một bên rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Vị Tướng quân này, phu nhân của ngài là bị làm sao thế?" Tiểu nhị hỏi
Nhưng chàng không hề để tâm đến câu hỏi kia, mà ngược lại là dáng vẻ lo lắng:
"Gần đây có đại phu không?"
"Tướng quân nói đùa rồi, nơi hẻo lánh này đi đâu lấy đại phu?"
Sau khi nghỉ trưa bọn họ xuất phát thêm 3 canh giờ là đã về đến kinh thành, Trương Từ Hiểu để lại quân cho Trần Cảnh Liêm mà đưa phu nhân về Thừa tướng phủ trước.

Vừa dắt tay cô vào phủ chàng đã dặn dò quản gia:
"Mời Tề thái y đến đây, không được chậm trễ"
Tôn Từ Y còn chưa kịp phản ứng quản gia đã đi ngay.
"Cái này...thật sự không nghiêm trọng đến vậy đâu" Cô vội nói
"Không nghiêm trọng? Nàng xem nàng, khuôn mặt đã tái nhợt đến mức nào rồi, lại còn nôn nữa.

Nàng không quan tâm đến bản thân thì ta cũng đau lòng đấy"
Nghe vậy cô trầm mặc một lúc rồi lên tiếng:
"Ta vừa về phủ, còn mệt lắm.

Thái y để sau đi"
Tôn Từ Y quay người muốn bỏ chạy nhưng Trương Từ Hiểu nhanh tay giữ cô lại, còn hết lời chấn an:
"Thái y bắt mạch cũng nhanh thôi.

Ta biết nàng từ sau khi bị Thừa tướng chèn ép đã sợ hãi, nhưng mà không sao.

Trong lúc thái y xem bệnh cho nàng ta sẽ luôn ở bên nàng"
Cô lại càng sợ hãi.

Nếu là Trương Thuần Ninh hay Cố Nhược Nhiên bắt mạch thì còn dễ giải quyết, đằng này chàng đã mời cả Tề thái y.

Nhất định ông ta sẽ nói ra hết.
Tôn Từ Y cứ vậy bị đưa về phòng, cô không nói được thêm câu nào vì Trương Từ Hiểu quá kiên quyết rồi.

Không lâu sau Tề thái y cũng đến.

Cô nhắm chặt mắt khẩn cầu, ngay lúc đó Cố Dĩ An chạy vào:
"Tướng quân, Hoàng Vệ Quân xảy ra chuyện rồi.

Cần huynh đi xem gấp"
Dù không muốn bỏ phu nhân một mình nhưng Trương Từ Hiểu phải đến đó xem thế nào.

Trước khi đi còn không quên dặn dò:
"Bắt mạch cho phu nhân xong nhớ báo lại cho ta"
"Vâng" Thái y cúi người
Chàng nhìn Tôn Từ Y một cái rồi nhanh chóng rời đi cùng Cố Dĩ An.

Cô thở phào nhẹ nhõm, được cứu rồi.
"Mời phu nhân đưa tay ra" Thái y nói
"Tề thái y, ta nghĩ không cần bắt mạch đâu.

Ta chỉ là bị say xe thôi, là do phu quân ta cứ lo lắng rồi làm quá lên.

Nghỉ ngơi một lúc là khỏi ngay.

Ông chỉ cần nói với chàng là ta bị cảm nhẹ thôi"
Nghe cô nói Thái y cũng hiểu có chuyện gì đó khó nói ở đây:
"Được rồi.

Nếu phu nhân gặp tình trạng gì bất ổn nhớ gọi lão phu"
Tôn Từ Y gật đầu, một tì nữ bước vào tiễn Thái y quay về.

Coi như thoát khỏi kiếp nạn hôm nay.
"Phu nhân, nghe nói cô không khỏe nên ta đặc biệt đến để bắt mạch cho cô" Một giọng nói ngọt ngào vang lên, là Cố Nhược Nhiên
Sao mới một người đi mà một người nữa lại đến vậy?
"Công chúa, ta thật sự không sao.

Chỉ là bị cảm nhẹ, Thái y đã xem qua rồi" Tôn Từ Y vội giấu hai tay đi
Cố Nhược Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy sự nghi hoặc:
"Phu nhân, ta với cô cũng đâu phải chỉ quen biết một hai ngày? Cô nói dối ta biết ngay.

Dù là Thái y nhưng cũng không chu đáo bằng ta đâu, lỡ như không phải cảm lạnh mà do bóng đen thì sao?"
"Ta biết người rất chu đáo nhưng ta thật sự không sao.

Ta muốn đi ngủ, người về đi"
Quen nhau lâu vậy đây là lần đầu Tôn Từ Y đuổi nàng đi.
"Cô để ta kiểm tra bóng đen là được.

Chỉ một chút thôi, ta liền đi ngay"
Nếu là kiểm tra như bình thường sẽ không phát hiện ra chứ? Cô tự hỏi, bàn tay vẫn luôn ôm lấy bụng.

Nếu cô còn kháng cự sợ rằng sẽ càng khiến Cố Nhược Nhiên nghi ngờ.
Nàng vươn ngón tay ra điểm ở giữa hai chân mày Tôn Từ Y, một cảm giác khó chịu bỗng ập đến, thân thể cô như bị thứ gì đó ép chặt.

Vẫn là kiểm tra giống mọi hôm nhưng cô sắp không chịu nổi, một luồng khí màu đỏ mạnh mẽ phát ra đẩy lùi cả Cố Nhược Nhiên.

Nàng nheo mày căng thẳng:
"Công chúa, người không sao chứ?" Tôn Từ Y lo lắng

"Ta không sao.

Nhưng sao cô lại đẩy ta ra chứ? Pháp lực của cô cũng đột ngột tăng lên"
"Ta đã đẩy người sao? Chính ta cũng không biết sao lại như vậy.

Xin lỗi"
Nàng lắc đầu, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:
"Dù pháp lực tăng lên nhưng cô vẫn chưa thành thạo mà.

Ta đoán do khó chịu nên cô mới đẩy ta ra.

Bóng đen trong người cô cũng đang ổn định, cô mau ngủ một giấc cho khỏe lại"
"Đa tạ công chúa"
Cố Nhược Nhiên mỉm cười quay người rời khỏi phòng Tôn Từ Y.

Vừa bước ra đã thấy Trương Thuần Ninh đang xách váy tiến đến:
"Thuần Ninh tỷ, hiếm khi thấy tỷ trong phủ"
"A, ta vừa quay về thôi, thì ra là muội cũng đến thăm Từ Y.

Ta nghe nói con bé không khỏe còn gọi cả đại phu đến nên mới nóng lòng qua xem thử"
Ở trong phòng Tôn Từ Y nghe được tiếng Trương Thuần Ninh thì lại thở dài.

Còn bao nhiêu người đến nữa đây? Giờ không biết trốn đi đâu.
"Phu nhân không khỏe nhưng lại không cho ta bắt mạch.

Nếu là tỷ thì cô ấy sẽ không phản đối đâu.

Y thuật của tỷ cao siêu tỷ cứ xem cho cô ấy.

Bây giờ ta còn có việc nên không tiện ở lại nữa"
Cố Nhược Nhiên rời đi, Trương Thuần Ninh nhìn theo bóng lưng nàng.

Rốt cuộc cảm giác tự mình khen y thuật mình cao siêu là thế nào đây?
Trương Thuần Ninh bước vào, thoáng chốc đã thấy sắc mặt không tốt của Tôn Từ Y.
"Sao thế? Ở Nam Sơn vui quá lúc quay về thì không vui à?"
"Không có.

Sao tỷ lại về phủ thế?"
"Lẽ nào không muốn ta về? Nghe nói có người bị bóng đen nhập nên ta phải quay về chứ"
Trương Thuần Ninh vừa nhìn đã thấy được bóng đen trong người Tôn Từ Y không có ý định quấy phá.

Năng lực của nàng so với Cố Nhược Nhiên tất nhiên là cao hơn.

Giống kiểu một người đầu mùa một người cuối mùa mà.

Quả đúng như vậy, trong lúc Tôn Từ Y không để ý thì Trương Thuần Ninh đã nhanh chóng kéo lấy tay cô mà bắt mạch.
Tôn Từ Y hoảng sợ mà rụt tay lại, kiểu gì cũng lộ rồi.

Nàng chỉ thở dài rồi nói:
"Đừng căng thẳng, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.

Ta đi sắc thuốc cho muội"
Trương Thuần Ninh rời đi.

Nhìn nàng giống kiểu sẽ không đi nói chuyện này ra ngoài.

Nhưng làm sao mà nàng ấy biết được cô không muốn chuyện lộ ra?
"Thuần Nhi tỷ" Tôn Từ Y nhanh chóng đuổi theo
Trương Thuần Ninh quay lưng mỉm cười chấn an:
"Không cho Cố Nhược Nhiên bắt mạch là vì không muốn bị phát hiện đúng chứ? Dù không biết lí do nhưng ta tôn trọng muội sẽ không nói với ai cả.

Nên đừng lo lắng.

Nếu gặp Khâm Phong ta sẽ bảo hắn đến vương phủ xử lí công việc"
Tôn Từ Y nhìn theo hướng nàng đang đi, liệu có thể tin không? Lần trước nàng đã xử lí Thất Nguyệt mà không nói với cô một câu nào mà.

Dù sao cô cũng chuẩn bị tâm lí rồi, bây giờ phải đánh một giấc trước.
Trương Thuần Ninh ra khỏi phủ thì gặp Trần Cảnh Liêm:
"Phó thống lĩnh, huynh đến đây làm gì thế?"
"Trương tiểu thư, từ hồi đại hội săn bắn rồi nhỉ? Ta đến là muốn gặp cô" Hắn cũng không giấu diếm mà thẳng thắn nói ra
"Gặp ta? Ta cũng đâu thân thiết gì với huynh" Nàng cố rặn ra một nụ cười
"Thật ra từ khi mới gặp thì ta đã thích cô rồi.

Đến cả vòng hoa cô tặng ta vẫn còn đang giữ rất kĩ đấy"
Trương Thuần Ninh không chút ngạc nhiên giống như là đã nghe chán rồi vậy.

Dù sao hắn cũng chỉ là Trương Từ Hiểu mang vỏ bọc của Trần Cảnh Liêm.
"Nhưng ta không thích huynh, một chút cũng không" Trương Thuần Ninh nhanh chóng rời đi
Hắn vội vã chạy theo:
"Này, nhưng ta rất thích nàng đấy"
Thế là Trần Cảnh Liêm cứ lẽo đẽo theo nàng, dù nàng đi đâu hắn cũng đi theo.

Nàng len lén nhìn hắn, nàng tiến một bước hắn cũng tiến một bước, nàng lùi hắn cũng lùi theo.

Vì không thích bị bám đuôi nên nàng quay lại, khuôn mặt tức giận:
"Vì sao huynh cứ bám theo ta thế? Ta cũng đâu phải mẹ huynh"
"Tại ta nói thích nàng mà nàng không để ý đến ta, hơn nữa ta cũng tò mò nàng muốn làm gì"
Trương Thuần Ninh hừ lạnh, nàng chán nản:
"Huynh có biết ta ghét nhất là mấy kẻ bám đuôi không? Cẩn thận ta mách cha ta, cha ta sẽ nghiền nát huynh ra!"
Trần Cảnh Liêm vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.

Dù sao tính cách của Thừa tướng hắn cũng là một trong những người hiểu rõ.

Ông sẽ không vì một nghĩa nữ mà làm lớn chuyện, trừ khi là làm ảnh hưởng đến thể diện của Trương gia.
"Nhược Nhi, nàng đừng giả vờ nữa.

Ta không biết mình đã làm sai ở đâu nhưng ta sẽ sửa mà"
"Ta hoàn toàn không hiểu phó thống lĩnh đang nói gì" Nàng nhanh chóng quay đi
Thì ra hai người đều đã sớm biết thân phận của nhau nhưng hắn không có cơ hội nói ra, nàng cũng không tìm đến hắn.
Trương Thuần Ninh cố không để ý đến người phía sau mà đi tiếp.

Nàng ghé vào một y quán.
"Tiểu thư, cô đến rồi" Một đại phu liền cúi người chào nàng
"Ta đến là muốn bốc ít thuốc"
Nghe Trương Thuần Ninh nói hắn ở phía sau liền hoảng hốt:
"Nàng bị bệnh sao?"
"Không phải việc của huynh, đứng cách xa ta một chút" Nàng liền kì thị người kia
Trần Cảnh Liêm cũng không dám tiến lên mà lùi lại, nét mặt ủ rũ đến tội nghiệp, hắn không hiểu sao nương tử biết mọi việc nhưng lại ghét hắn.
Nàng tỉ mỉ bốc thuốc, động tác vô cùng thuần thục.
"Chọn thuốc dưỡng thai phải là loại tốt nhất, ngoài bồi bổ cho đứa bé còn có cơ thể của Tôn Từ Y nữa.

Dù bóng đen không ảnh hưởng nhưng cơ thể của muội ấy yếu ớt hiếm gặp" Nàng dừng lại một chút rồi ngẫm nghĩ, sau đó liền bốc tiếp
Hắn chỉ dám đứng bên cạnh mà dõi theo.

Sau khi xong việc nàng nhanh chóng rời khỏi đó:
"Nàng không trả tiền sao?" Trần Cảnh Liêm chạy theo
"Đây là y quán do ta mở, mắc gì ta phải trả tiền? Đừng theo ta nữa, mau cút về đi"
Sau khi Trần Cảnh Liêm nói ra sự thật thái đọ của nàng còn cọc cằn hơn trước.
Trương Thuần Ninh đi vào một tiệm bán đồ ngọt, vốn muốn mua một ít bánh ngọt cho mình nhưng lại nghĩ đến Tôn Từ Y nên cũng mua một ít mứt táo và hạnh khô chua cho cô.
"Nương tử, ta cũng muốn ăn hạnh khô chua" Hắn nói
Nhưng nàng không đáp, lại một mực thờ ơ.

Chủ quán liền chú ý:
"Phu thê giận dỗi nhau nên ăn bánh ngọt, bánh ngọt rất tốt để hâm nóng tình cảm đấy"
"Ai nói với ông hắn là phu quân ta? Mau gói lại, nếu ông còn nói lung tung ta liền đi quán khác"
Chủ quán bị Trương Thuần Ninh dọa sợ nhanh chóng gói đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play