Vậy là mọi chuyện bị lộ tẩy rồi.
Lạc Dụng chính là đứa trẻ còn lại trong cặp long phụng thai năm đó Khả Phi hạ sinh mà bị thất lạc, cũng chính là ca ca ruột thịt với Cố Nhược Nhiên.
Bây giờ hắn đã quay về, trước đó còn lập đại công, hoàng thượng vô cùng vui mừng, xúc động phong làm Thành vương gia.
Tôn Từ Y không thở nổi, cố nén cảm xúc trong lòng.
Trương Từ Hiểu lại rầu rĩ, tiếc nuối thay cho cặp đôi kia.
Dần dần chàng cũng nhận ra yêu nhau mà không thể đến với nhau cảm giác sẽ thế nào.
"Nàng không cảm thấy tối nay rất kì lạ sao? Nhị công chúa cũng không thấy xuất hiện, Lạc Dụng không ra ngoài.
Có lẽ vì hai người họ không thể chấp nhận sự thật này"
"Ta không suy nghĩ đến chuyện này" Giọng Tôn Từ Y ráo roảnh
Cô ngồi lặng người, trong đó bọn họ đang vui vẻ ăn mừng nhưng bên ngoài thực chất lại không hề có chút cảm xúc vui mừng nào.
Có lẽ người tổn thương nhất là Cố Nhược Nhiên.
Tôn Từ Y luôn cảm thấy lỗi là do mình.
Nếu cô ngăn chặn sớm hơn, chuyện đã không thành ra thế này.
Cô cũng vô cùng đau khổ.
"Nàng đã biết hết mọi chuyện nên mới không muốn hai người họ ở bên nhau đúng không?"
Trước câu hỏi đầy sự tàn nhẫn, cô cũng chỉ biết gật đầu.
Thấy Tôn Từ Y trầm lặng cúi gằm, chàng biết ngay là cô đang cảm thấy có lỗi.
Chàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về thủ thỉ:
"Nàng không cần tự trách, đều do số trời cả.
Nàng có muốn ngăn cản cũng không được, đừng nghĩ đó là tại nàng nữa"
"Nhưng tất cả đều tại ta, nếu ta nhanh chóng nhận ra rồi chia rẽ hai người họ thì mọi việc cũng không tồi tệ thế này" Tôn Từ Y nắm chặt áo choàng của Trương Từ Hiểu mà thều thào tự trách
"Ta đưa nàng quay về, bây giờ Lạc Dụng không muốn gặp ai đâu"
Trương Từ Hiểu dìu phu nhân đứng dậy, cả hai cùng quay về lều của mình.
Bên trong quả nhiên ấm áp hơn, không có gió lạnh.
"Muộn rồi, nàng đi ngủ trước đi.
Ta còn phải xử lí công việc còn lại" Chàng dặn dò
"Đi sớm về sớm, đừng để bị lạnh đấy"
Sau khi Trương Từ Hiểu rời đi, Tôn Từ Y tháo trâm cài rồi chải lại tóc, cô thay y phục rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng Trương Từ Hiểu lại quay về sớm hơn dự tính:
"Ta trở lại rồi" Chàng treo áo choàng lên giá
"Sớm vậy sao?" Cô kinh ngạc
"Ở đây cũng không phải Hoàng Vệ Quân, rất nhàn đấy."
Trương Từ Hiểu ra phía sau rèm thay y phục rồi bước ra, chàng phất tay thổi tắt vài ngọn nến rồi định leo lên giường.
"Nàng bị lạnh à?" Chàng sờ tay phu nhân, vẻ mặt nghiêm trọng
Tôn Từ Y gật đầu một cái, chàng lại gần rương nhỏ lấy ra một bình rượu:
"Uống cái này sẽ thấy người ấm lên"
Cô ngửi thử thì thấy đây vốn là rượu, nghe nói lúc say có thể quên hết mọi việc cô cầm lên uống một hơi liền sắp hết bình rượu, cũng may Trương Từ Hiểu phát hiện ngăn cản kịp thời:
"Uống đủ rồi.
Mau đi ngủ đi"
"Ta muốn uống thêm mà!" Tôn Từ Y phụng phịu
"Nàng không biết uống rượu, lỡ say thì sao?"
Cô im lặng không nói gì, ra vẻ giận dỗi.
Trương Từ Hiểu nhìn qua giường thấy ở dưới gối có gì đó, chàng thò tay vào thì lại lấy ra được sổ sách của Phượng Tịch Lầu:
"Hiếm khi đi chơi mà nàng lại mang thứ này đi, trước đó nàng đã hứa với ta sẽ không lo việc làm ăn nữa mà đi săn cho khuây khỏa mà"
"Ta..." Tôn Từ Y ấp úng, cô lại trở thành người thất hứa nữa rồi.
Thấy dáng vẻ của phu nhân, chàng ngồi xuống cạnh cô, lật sổ sách ra xem:
"Vừa hay ta đang rảnh, chi bằng nàng dạy ta buôn bán thử xem, sau này có ta giúp đõ, nàng cũng đỡ vất vả"
"Được" Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, tự mình lật đến một trang giấy:"Chàng nhìn ở đây này, chỗ này là doanh thu của Phượng Tịch Lầu vào tháng trước.
Đã lãi được 549 lượng bạc...còn ở đây là..."
Những gì Tôn Từ Y nói Trương Từ Hiểu đều tập trung nghe kĩ và ghi nhớ.
Thật ra chàng chỉ muốn nắm rõ tình hình của Phượng Tịch Lầu hiện tại, làm ăn buôn bán trước đây chàng học cùng Tôn Từ Y, dù phương thức không giống nhau nhưng vẫn dễ dàng giải quyết.
Đột nhiên thấy khát nước, Tôn Từ Y đứng dậy rời khỏi giường, nhưng khi bước đi lại không chú ý vấp phải y phục, suýt thì ngã nhưng Trương Từ Hiểu nhanh chóng kéo cô lại.
Mất thăng bằng Tôn Từ Y thế nào mà lại ngồi lên đùi Trương Từ Hiểu, hai tay vòng qua cổ chàng.
Dưới ánh nến yếu ớt cả hai lại thấy đối phương có một loại mê lực đánh thức bản năng.
Ông trời chưa bao giờ công bằng cả, thế nên mới cho một số người quá nhiều ưu điểm.
Ví như nam nhân trước mắt cô đây.
Tôn Từ Y ghé sát lại môi Trương Từ Hiểu, có lẽ cô đã ngấm một chút rượu, chàng cũng không có ý định tránh.
Nhưng đúng lúc đến đoạn cao trào thì...
"Phu nhân, cô ngủ rồi sao?" Tiếng gọi của Mạnh vương truyền vào từ bên ngoài
Cô chợt tỉnh táo lại nhanh chóng rời khỏi Trương Từ Hiểu, khuôn mặt đã có chút ửng đỏ.
Chàng không khỏi thất vọng nghĩ bụng:
"Thật là...chỉ có những lúc thế này hắn ta mới xuất hiện"
Tôn Từ Y choàng áo lên rồi bước ra gặp Cố Đạt:
"Ta chưa ngủ, vương gia có việc gì sao?"
"Nhị tỷ ta gọi Trương Tướng quân, có vẻ tỷ ấy không ổn lắm, tỷ tỷ dặn cô không cần đi theo"
"Ta biết rồi"
Thế là Tôn Từ Y trơ mắt nhìn phu quân rời đi.
Cô vẫn không thể tin hành động ban nãy của mình.
Chính lúc này lại thấy trong lều của Lạc Dụng có động tĩnh gì đó.
Lạc Dụng ngồi trên giường, tâm trạng thất thường khiến Trương Thuần Ninh lo lắng.
"Huynh đã ngồi đó ngơ ra rất lâu rồi.
Ta biết huynh đau khổ nhưng không thể cứ thế này được"
"Cô về đi, ta cần yên tĩnh" Giọng Lạc Dụng lạnh nhạt
"Tiểu Lạc!" Trương Thuần Ninh ôm chặt Lạc Dụng, tha thiết:"Ta biết huynh thích nhị công chúa, hai người không đến với nhau được nữa rồi.
Huynh xem không phải ta rất giống công chúa sao? Nếu huynh bằng lòng ta có thể trở thành thế thân của cô ấy"
"Thuần Nhi tỷ tỷ, Lạc Dụng đang bị thương, tủ không nên thế này đâu" Tôn Từ Y phẫn nộ bước vào còn kéo Trương Thuần Ninh ra ngoài, bộ điệu bình tĩnh
Rồi cô lại quay vào với hắn, y như muốn an ủi trận hỗn loạn do mình gây ra:
"Lạc Lạc, ta gọi huynh là Lạc Lạc nhé"
"Cô là bằng hữu của ta, muốn gọi thế nào cũng được." Ánh mắt hắn vô cùng buồn bã
"Ta xin lỗi...mọi chuyện đi đến ngày hôm nay đều do ta" Cô đan hai tay mình vào nhau, áy náy
"Cô đã cố gắng ngăn chặn rồi, nhưng đều do ta không nghe.
Chắc cô thấy kinh tởm lắm, bọn ta là huynh muội ruột thịt, lại cùng một mẹ sinh ra"
"Không, không kinh tởm chút nào, mà là đáng thương.
Nếu ngay từ đầu ta nói rõ với huynh cũng không có chuyện này"
Bên Trương Từ Hiểu cũng vậy, chàng cũng đang khổ sở khuyên nhủ Cố Nhược Nhiên.
"Công chúa, người ngủ một giấc rồi sẽ không thấy đau nữa"
"Huynh thật sự nghĩ vậy sao? Khi tỉnh dậy vẫn sẽ đau thôi.
Ta phải làm sao đây?" Cố Nhược Nhiên ôm chặt lấy người, dáng vẻ hết sức cô đơn
"Chỉ cần người hòa thân, chuyện này sẽ vĩnh viễn được chôn vùi, người hãy coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra"
Cố Nhược Nhiên cũng chỉ gật đầu, mấy chuyện an ủi người khác chàng không giỏi lắm, nhưng có lẽ sẽ có vài câu nghe được.
"Tướng quân, Trương phu nhân là một người tốt, ngài phải quý trọng, phải giữ lấy"
"Không cần người nhắc nhở ta cũng biết"
"Tốt rồi"
Khi Trương Từ Hiểu quay về, trong lều vẫn trống không.
Cô vẫn chưa quay lại.
Đoán phu nhân đang ở chỗ Lạc Dụng, chàng qua đó xem thử.
"Lạc Lạc, ta kính huynh một ly" Tôn Từ Y vui vẻ nâng chén rượu trong tay, một hơi uống sạch
"Được" Lạc Dụng tuy bị thương nhưng vẫn uống rượu rất tốt.
Lạc Dụng đã ngà ngà say nhưng Tôn Từ Y không tỉnh táo nổi khuôn mặt đã đỏ lên, Trương Từ Hiểu tiến đến không nói không rằng giật lấy bình rượu trong tay phu nhân:
"Tôn Từ Y, sao nàng có thể để Lạc Dụng uống rượu? Ta vừa không để mắt đến là nàng lại chạy đi uống rượu rồi" Chàng lớn tiếng:"Lạc Dụng, huynh đang bị thương chí ít cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng chứ!"
Tôn Từ Y choáng váng đứng dậy, cô vô lực dựa vào người phu quân, đôi mắt nheo lại còn đưa tay sờ mặt chàng:
"Sao có nhiều Trương Từ Hiểu quá vậy?"
"Từ Y say rồi, huynh đưa người về đi" Lạc Dụng nói
"Huynh cũng đừng uống rượu nữa, nếu huynh còn uống ta sẽ gọi nhị công chúa đến nói chuyện rõ ràng với huynh" Trương Từ Hiểu bế xốc phu nhân lên rồi một mạch rời đi
"Gọi người đến sao?" Lạc Dụng suy nghĩ
Cũng may trên đường quay về không có nhiều sự chú ý.
Tôn Từ Y được đặt xuống giường.
"Nào, mau đi ngủ đi" Trương Từ Hiểu tự mình cởi áo choàng của cô ra rồi treo lên giá
Cô cũng ngoan ngoãn lùi vào trong rồi nằm xuống để Trương Từ Hiểu nằm ngoài.
Nhưng khi chàng vừa nằm xuống thì đã bị Tôn Từ Y đè lên người rồi khóa chặt môi, hành động này không khỏi khiến chàng ngạc nhiên.
Như bị mê hoặc, chàng không cam chịu nằm dưới mà đè ngược lại cô xuống giường, bờ môi lạnh lẽo bắt đầu tập kích ép cô phải hé miệng rồi lại tùy ý trêu đùa cái lưỡi non mềm của cô.
Một lúc sau chàng cũng rời khỏi đó, cô ôm cổ đối phương, giọng lí nhí, khuôn mặt đỏ ửng:
"Trương Từ Hiểu, ta muốn thêm"
Thấy Tôn Từ Y như vậy, Trương Từ Hiểu hỏi lại:
"Nàng chắc là muốn ta làm vậy không?"
"Ta chắc chắn mà"
Lúc không tô son môi Tôn Từ Y có màu đỏ còn quyến rũ hơn cả màu son.
Trương Từ Hiểu cúi xuống hôn lên đôi môi đó.
Cô không phản ứng.
Môi cô thoang thoảng mùi rượu.
Chàng siết chặt lấy cô, muốn uống hết những hương vị đó.
Tôn Từ Y run rẩy khi đôi môi nóng bỏng của Trương Từ Hiểu lướt trên má, trên mắt, trên môi cô.
Cô rùng mình nhắm mắt.
Cảm giác thèm được âu yếm trỗi dậy trong cô.
Cô vòng tay ôm cổ chàng.
Tay cô đan vào mái tóc dài của đối phương, kéo chàng sát vào cô.
Thân hình mềm mại dán chặt vào tấm thân cường tráng.
Cô đưa tay muốn cởi y phục của chàng nhưng chàng lại nắm chặt tay cô:
"Sẹo trên người ta sẽ dọa nàng sợ đấy"
"Ta không sợ"
Dù nghe vậy cô vẫn kiên quyết cởi y phục đối phương, bàn tay ấm áp của cô lướt trên tấm lưng trần của chàng.
Cảm nhận được những vết sẹo sần sùi không rõ hình dạng, cô vô thức rụt tay lại:
"Ta đã nói nàng sẽ bị dọa sợ rồi"
"Ta sợ chàng bị đau.
Nếu thấy hình dạng của chúng đáng sợ, 5 năm trước ta đã không dám băng bó cho chàng rồi." Cô thủ thỉ, ôn nhu hôn lên cổ chàng rồi đôi môi kia chạy lên mang tai, nhẹ nhàng cắn một cái.
Chàng giật mạnh chiếc đai áo, tiếp đó y phục của cô bị ném xuống sàn không thương tiếc, cô cảm nhận rõ sự lạnh lẽo, cả cơ thể cô nhanh chóng bị tập kích khắp nơi, từng cái hôn lạnh như băng rơi xuống.
"A..." Cảm nhận vật to lớn cọ xát nơi cửa mình rồi mạnh mẽ xâm nhập hang động chật hẹp chưa từng được khai phá, cô khẽ kêu lên một tiếng vì giật mình và đau đớn, chân mày nheo lại
Vì Tôn Từ Y còn là xử nữ nên mọi việc có chút khó khăn.
Thấy cô đau Trương Từ Hiểu cũng không muốn tiếp tục:
"Nàng có vẻ rất đau, để lần khác thôi"
"Không sao, cứ tiếp tục đi" Cô ôm chặt người phu quân