Sau khi được cho phép Thái y bước vào để kiểm tra cho Lạc Dụng một lần nữa.
Cả 3 cô gái cùng rời khỏi đó, thấy Cố Nhược Nhiên cứ lo lắng Tôn Từ Y liền chấn an:
"Công chúa, Lạc Lạc sẽ không sao đâu.
Người đừng lo nữa"
"Ta không lo lắng cho Tiểu Lạc mà lo cho cô.
Khi ta đổi y phục với cô tên thích khách đã bị nhầm lẫn mà thích sát sai người.
Rốt cuộc cô đã đắc tội với ai vậy?"
Tôn Từ Y lập tức quỳ xuống, cô thật lòng thấy mình có lỗi:
"Mong công chúa tha tội, vì hành động của ta nên mới khiến công chúa gặp nguy hiểm"
"Ta không trách cô, ý kiến đổi y phục cũng là từ ta mà.
Ta là đang lo lắng cho cô thật đấy." Cố Nhược Nhiên nghiêm túc:"Lại không nhìn ra Trương tiểu thư là một người có y thuật cao minh" Cố Nhược Nhiên đỡ Tôn Từ Y đứng dậy
"Công chúa quá khen" Trương Thuần Ninh chí người
"Nếu lúc nãy không phải cô, ta cũng không nỡ rút mũi tên kia ra"
Tôn Từ Y kéo lấy tay Trương Thuần Ninh rời đi nhanh chóng:
"Công chúa về trước, ta có chuyện cần nói với Thuần Nhi tỷ"
Trương Thuần Ninh vô cùng hiếu kì, rốt cuộc có chuyện gì mà Tôn Từ Y lại vội vàng kéo mình đi như thế.
Đến một chỗ vắng người qua lại, cô hất mạnh tay Trương Thuần Ninh khiến nàng suýt nữa bị ngã:
"Trương Thuần Ninh, rốt cuộc cô là ai?" Nét mặt cô nghiêm nghị
"Ta là ai lẽ nào cô không nhìn ra hay sao? Ta lại không ngờ kiếp này Tôn Từ Y lại là một người thông minh" Nàng mỉm cười
"Kiếp này?" Cô nhỏ giọng:"Lẽ nào...cô thật sự là..."
"Ta chính là Cố Nhược Nhiên.
Sau khi bị bóng đen nuốt chửng, ta đã đến được đây, ta phải rời xa A Hiểu của ta"
Tôn Từ Y như bị sét đánh ngang tai, cô đã phải bám chặt lấy cái cây để ngăn cho mình không bị ngã xuống.
Trương Thuần Ninh uất ức:
"Ngày xảy ra hỗn kiếp, ta cùng A Hiểu bị kéo vào bóng đen.
Khi tỉnh lại ta đã không thấy A Hiểu, lại biến thành một đứa bé 7 tuổi, được Trương Thừa tướng nhặt về nhận làm nghĩa nữ, còn A Hiểu của ta...chàng không nhận ra ta nữa"
"Vậy là cô biết hết tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra"
"Đúng, ta không ngờ Tôn Từ Y ở đây lại như biến thành một người khác, thuận lợi ở bên cạnh A Hiểu còn đẩy Tiểu Lạc đến với Cố Nhược Nhiên ở đây.
Ta biết cô cũng không phải là Tôn Từ Y thật."
Tôn Từ Y cảm thấy hô hấp khó khăn, không ngờ lại có một chuyện thế này xảy ra.
"Ta liền quyết định sẽ làm một người bình thường, không muốn dính líu đến bóng đen"
"Nếu cô làm như vậy cả thiên hạ này sẽ bị bóng đen nuốt trọn, chỉ có cô và Trương Từ Hiểu mới có thể tiêu diệt bóng đen vĩnh viễn.
Mục tiêu của cô không phải là Lạc Dụng, mà là Trương Từ Hiểu" Cô kích động nắm chặt bả vai Trương Thuần Ninh
Trương Thuần Ninh mỉm cười tự tin, nàng gạt tay cô xuống rồi một mình quay về:
"Ta muốn làm Thành vương phi, chết cũng được.
Tại sao ta phải lo chứ? Cái cô gọi là nghịch thiên cải mệnh chỉ khiến mọi việc thê thảm hơn thôi"
Tôn Từ Y chết lặng tại chỗ, đến cả Cố Nhược Nhiên này cũng không có ý định gì với Trương Từ Hiểu.
Cả ngày hôm đó, trong khi bên ngoài đang vô cùng nhộn nhịp thì Tôn Từ Y lại cứ ru rú trong lều của mình.
Nằm trên giường, tâm trạng cô đang rất hỗn loạn.
Trương Thừa tướng nghe tin con dâu không khỏe liền vội vã chạy đến:
"Từ Y, con làm sao thế? Ta gọi đại phu cho con" Ông ân cần
Tôn Từ Y chỉ cười nhẹ lắc đầu:
"Cha không cần lo lắng, con không sao cả."
"Lại có gì khiến con áp lực đúng không? Con cứ việc nói ra ta giải quyết giúp con"
Cô vẫn lắc đầu, trong lòng lúc này rất khó chịu.
Cho dù Trương Thừa tướng có là người quyền cao chức trọng cũng không giúp được cô.
Tối hôm đó, bãi săn bị bao phủ bởi màn đêm nhưng bập bùng ánh lửa, các quân sĩ luôn đi lại kiểm tra.
Vì Tôn Từ Y không dự tiệc nên Trương Từ Hiểu cũng không muốn đi mà lại lấy cớ phải tuần tra.
Trương Từ Hiểu nhìn bầu trời đầy sao, tuy chúng không sáng lắm.
"Không ngờ ở đây lại có thể thấy sao đêm.
Không biết Tôn Từ Y nàng ấy có thích ngắm sao không?" Chàng tự hỏi
Chàng vừa nghĩ đến phu nhân đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, dưới đất hầu hết đều là sỏi đá nên rất dễ nghe tiếng động đặc biệt đối với người nhạy bén như Trương Từ Hiểu.
Đoán là Tôn Từ Y, chàng khẽ mỉm cười xuýt xoa hai tay, giả vờ lạnh lẽo.
"Trương Từ Hiểu, trời lạnh rồi mà chàng vẫn có thể chăm chỉ sao?" Tôn Từ Y mặc áo choàng lông vội bước lại gần, chàng đã đoán đúng
"Đúng là có hơi lạnh, nàng ra đây làm gì?"
Sau câu hỏi của Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y đem áo choàng khoác cho phu quân, cô tự mình thắt dây:
"Giờ đã là đêm rồi, sẽ lạnh hơn.
Đừng mặc áo giáp nữa"
"Nàng quên mất phu quân của nàng là Tướng quân sao? Đến cả chủ soái không theo quân quy thì làm sao có thể chỉ huy được binh sĩ?"
"Quân quy của chàng thật rắc rối, nhiều quy tắc gò bó người khác, chắc chàng thấy khó chịu lắm" Cô vuốt tóc đoán mò
Trương Từ Hiểu ôn nhu lắc đầu:
"Cũng không hẳn, ta thấy thỏa đáng lắm."
Cô cười trừ, đột nhiên lại quên mất phu quân mình có hứng thú với mấy việc trong doanh trại, dù sao người ta cũng là Đại Tướng quân.
Chỉ riêng việc này đã khiến cô cách xa với đối phương rất nhiều rồi.
Rồi chàng nhìn lên trời:
"Nàng có thấy gì không?"
Cô ngước nhìn theo hướng phu quân đang nhìn, trên trời lại có rất nhiều ngôi sao sáng.
"À, đó là Bắc Đẩu Thất Tinh." Cô thốt lên
Trương Từ Hiểu nhìn lên:
"Là ngôi sao nào?"
Cô nhiệt tình giơ tay chỉ trỏ, mong đối phương có thể nhìn ra dù cô biết Trương Từ Hiểu đã quen thuộc với những ngôi sao trên trời nên mới làm được trâm tinh tú:
"Chàng xem, song song trên dưới ngôi sao đó, là hai ngôi sao khác.
Thất Tinh Bắc Đẩu là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu hay cái gàu sòng.
Có đúng không?"
Chàng gật đầu hài lòng, tưởng rằng cô không biết nhưng hóa ra đã sớm tìm hiểu.
"Ai nói với nàng thế?"
"Là Mạnh vương điện hạ.
Hôm vẽ trâm ta có hỏi qua ngài ấy, nhưng cuối cùng vẫn là phải nhờ tay chàng"
Nhắc đến Mạnh vương là chàng lại không vui, sợ rằng phu nhân tiếp xúc nhiều với nam nhân khác sẽ nảy sinh tình cảm nam nữ, không thích mình nữa.
"Nàng ăn tối chưa?"
Tôn Từ Y lắc đầu, cả chiều cô không ăn gì bụng cũng đang đói meo đây.
"Bây giờ đã là giờ Hợi rồi, đám nô tì hầu hạ kiểu gì vậy?" Vẻ tức giận thoáng qua trên nét mặt chàng
"Khẩu vị của ta không tốt lắm, từ khi tỉnh giấc luôn không muốn ăn gì dù đói bụng"
"Nàng qua đây với ta một lúc"
Trương Từ Hiểu dẫn Tôn Từ Y đến một góc, ở đó có người đốt lửa trại.
Thấy có khúc gỗ cạnh đó, cô ngồi xuống sưởi ấm luôn.
Chàng ngồi cạnh cô, lấy ra một miếng thịt gì đó rất tươi rồi dứt khoát xiên qua thanh trúc, tận dụng lửa nướng nó.
"Đừng nói chàng muốn nướng thịt cho ta ăn đấy" Tôn Từ Y đoán mò
"Vừa hay ta cũng chưa ăn tối mà, lúc nữa nàng ăn rồi sẽ cảm nhận được thịt này rất ngon"
Cô gật đầu nhìn chàng, dưới ánh lửa lập lòe, khuôn nhan ấy lại trở nên mĩ miều hơn.
Tôn Từ Y suy ngẫm gì đó, tay nhẹ nhàng ném một que củi vào lửa, cô nói:
"Hôm nay lúc bắn cung, chàng thật sự rất giỏi, tư thế bắn cung cũng rất đẹp, giống Khải vương lắm"
"Thật sao?" Chàng quay sang nhìn phu nhân, lòng không khỏi nôn nao
Tôn Từ Y gật đầu khẳng định chắc chắn.
"Nếu đem ta so sánh với Mạnh vương thì sao?" Chàng nhìn cô chằm chằm
Tôn Từ Y cười nhẹ một cái, cô vén tóc lên tai:
"Chàng và Mạnh vương là hai vị trí khác nhau, sao có thể đem so sánh?"
Rốt cuộc cô vẫn không trả lời đúng ý Trương Từ Hiểu, chàng không vừa ý thì lại quay ra, nét mặt không tốt.
"Hôm nay ở trong rừng ta đã gặp nguy hiểm, cũng may Khải vương xuất hiện kịp lúc giải cứu ta.
Ta biết chàng đã nhờ ngài ấy đến, đa tạ"
"Rốt cuộc trong rừng đã có chuyện gì? Ta nghe nói lúc đó nàng bị Tề vương đuổi theo" Trương Từ Hiểu nhẹ giọng hỏi han
Tôn Từ Y đem mọi chuyện nghe được kể lại cho phu quân.
Lần này Tề vương lại muốn dồn chàng vào thế khó.
Trương Từ Hiểu nghe xong cũng chỉ thở dài, không nghĩ ngay được bọn họ định hành động thế nào với Sở Quốc.
Dù có đi tố cáo cũng không có bằng chứng.
"Ngày mai nàng nhớ cẩn thận, muốn săn nhiều quái vật thì săn nhưng phải đảm bảo an toàn.
Nghe nói mũi tên kia vốn dĩ không phải nhắm vào công chúa mà là nàng, chỉ vì lúc đó hai người đã đổi y phục.
Không biết hắn ta sẽ lại gây ra chuyện gì?"
Dáng vẻ của Trương Từ Hiểu lại rất thần bí khiến Tôn Từ Y không hiểu được.
Cô đang nghĩ xem làm thế nào để ngăn chặn kế hoạch của người xấu.
Thấy cô không đáp chàng mới nhìn qua:
"Ta biết rồi" Tôn Từ Y khẽ nói
"Ngày mai ta sẽ để mắt đến nàng nhiều hơn"
"Không cần đâu, ta có thể tự bảo vệ mình.
Nghe nói đám quái vật trong bãi săn này đều chỉ là quái vật cấp thấp"
"Nàng biết ta không nói đến quái vật mà.
Thịt sắp chín rồi này"
Mùi thịt nướng cũng bay thoang thoảng theo không khí.
"Thơm quá, đây là thịt gì thế?"
"Đợi nàng ăn xong rồi biết.
Cầm lấy" Chàng đưa hẳn miếng thịt nướng còn nóng hổi cho phu nhân, để cô cầm lấy phần tre không nóng
"Ăn luôn thế này sao?" Cô có vẻ bỡ ngỡ khi lần đầu được ăn thịt kiểu này:"Đây là lần đầu có người nướng thịt cho ta ăn đấy"
"Đúng rồi, cắn thử đi"
Trước lời dụ dỗ của Trương Từ Hiểu, cô cũng cầm lên thổi thổi rồi cắn một miếng.
Cũng không khó ăn lắm, cô nêu cảm nhận của mình:
"Thịt này rất ngon, còn bở, có vị béo ngậy.
Tay nghề của chàng lại tốt như vậy sao?"
"Không phải tay nghề, ai cũng có thể nướng được hết" Trương Từ Hiểu phủ nhận
"Nhưng đây là thịt gì vậy?" Tôn Từ Y ngoạm lấy một miếng lớn
"Hồi chiều ta có săn được mấy con quái vật..." Trương Từ Hiểu trả lời, hình như không tự tin lắm vì sợ cô thấy không ngon miệng nữa
Nghe đến đây cô đang ăn bỗng đơ ra nhìn người ngồi cạnh, không ngờ thịt quái vật ăn lại có thể ngon thế này.
Đến mức cô cũng không phát giác ra.
"Không sao, vẫn rất ngon.
Chàng cũng ăn đi ta xé cho chàng" Cô không thấy mất hương vị ngược lại còn hào hứng hơn xé một miếng đút vào miệng đối phương
"Đối với những người khác nàng cũng tùy tiện đút đồ ăn thế này sao?"
"Không, mỗi mình chàng thôi." Tôn Từ Y mỉm cười
Hai người cứ ngồi đó ăn cùng nhau, cũng kể rất nhiều chuyện cho đối phương nghe.
Ăn xong, cô nói:
"Chúng ta cùng đi xem Lạc Dụng đi, dù sao huynh ấy cũng là Tướng quân dưới chướng chàng còn là huynh đệ tốt nữa"
Trương Từ Hiểu bỗng bật cười, có vẻ tiếc nuối lại có vẻ vui mừng:
"Nhưng giờ không phải rồi"
"Chàng làm sao thế?" Cô cũng cảm thấy kì lạ
"Lạc Dụng...ở sau gáy Lạc Dụng có vết bớt hình rồng, chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có.
Thuần Nhi tỷ tỷ lúc rút mũi tên đã nói hết cho hoàng thượng biết.
Bữa tiệc tối nay lẽ ra không có nhưng lại vì chúc mừng Lạc Dụng quay trở về, phong huynh ấy làm Thành vương gia"