Trong đầu Đường Vân Phàm nhưng có một chiếc đồng hồ lớn không ngừng va chạm, hỗn độn thành một đống rối rắm. Lý trí biết rằng xa nhau là sự lựa chọn tốt nhất cho anh và Đường Thời Tô, nhưng cảm xúc đè nén lại ép lên cổ họng anh, muốn nói ra lời ngăn cản.

Anh há miệng, rồi mím chặt lại nhanh chóng: “Tùy cha.”

Đường Chính Minh thấy anh lạnh lùng như vậy, trầm giọng nói: “Con làm cha quá thất vọng!”

Ông vừa nói xong, cửa phòng bỗng bị mở ra, Đường Chính Minh cau mày nhìn qua, chỉ thấy Đường Thời Tô đi vào, sắc mặt cậu rất nhợt nhạt, trông có vẻ như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Ngại quá.” Cậu xin lỗi trước, nói tiếp: “Đây là vấn đề của con.”

Dương Uyển Tú đi theo phía sau, bà muốn kéo Đường Thời Tô ra ngoài, sốt ruột đến mức gọi cậu: “Thời Tô, con nói lung tung gì vậy?”

Tâm trạng Đường Chính Minh tệ không gì bằng, xua tay nói: “Anh cũng đã biết rồi, em ra ngoài trước đi.”

Đường Thời Tô nhìn thấy Đường Vân Phàm làm ra vẻ thờ ơ bên cạnh, nghiêm túc nói: “Anh không sai, con thích anh, chú đừng trách anh.”

Nhưng đã muộn rồi, Đường Chính Minh không tin lời cậu, cùng với “yêu thích” của trẻ con trong mắt ông là thứ rất ấu trĩ buồn cười, dù giải thích ông cũng không thể công nhận lý do.

Đường Thời Tô cũng biết đã muộn rồi, lúc nãy Dương Uyển Tú còn muốn an ủi cậu chờ chuyện này qua đi, bà thấy chuyện không thể vãn hồi mới chọn nói với cậu, là sợ cậu làm ra chuyện gì khác.

Đường Chính Minh cảm thấy họ đang xằng bậy, trầm giọng quát một tiếng: “Đủ rồi!”

Áp suất thấp phủ lấy cả căn phòng, bỗng dưng Đường Vân Phàm cười một tiếng, căm ghét nói với Đường Thời Tô: “Ngốc thật, tôi sớm đã phiền chết rồi, may mà sau này tôi có thể vĩnh viễn thoát khỏi tên phiền toái cậu.”

Đường Thời Tô ngơ ngác nhìn anh, trái tim đang sống như bị xé thành từng mảnh vụn, máu đỏ tươi nhanh chóng đông đặc thành cục máu gay mắt, mọi thứ cấp tốc héo úa sụp đổ.

Cậu bị vứt bỏ rồi.

Tại sao lại như vậy, có lẽ vốn dĩ không nên thế này, nhưng chuyện lại luôn phát triển đến tình hình tồi tệ nhất.

Dương Uyển Tú ruồng bỏ cậu, hiện tại Đường Vân Phàm cũng bỏ rơi cậu.

Đường Vân Phàm cưỡng ép chính mình dời mắt đi không nhìn sắc mặt của Đường Thời Tô, sợ mềm lòng nói ra lời không nên nói, mà cảm xúc chua chát không chịu không chế mà trào dâng, đôi mắt hơi xót.

Đường Chính Minh mới nhận ra lời Đường Vân Phàm nói tức chết người, bàn tay ông vô thức đánh lên má anh.

Nhưng còn chưa chạm vào Đường Vân Phàm đã bị một bàn tay cản lại, Đường Chính Minh dùng sức rất mạnh, nhưng tay của Đường Thời Tô cứng rắn chặn cổ tay ông lại, hơn nữa còn không động đậy được dù chỉ một chút.

Ông nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cậu, trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an, trực giác bảo ông thu tay về.

“Thời Tô, con là đứa trẻ ngoan, Vân Phàm làm ra chuyện này chú rất xin lỗi con, con cũng đừng nói giúp cho nó, chú sẽ sắp xếp mọi thứ chu đáo.”

Đường Vân Phàm mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, ánh mắt rơi một nơi nào đó trong hư không, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

Đường Thời Tô lên tiếng, giọng nói căng chặt: “Con không muốn rời khỏi ngôi nhà này.”

Ngày thường cậu luôn ngoan ngoãn hiểu chuyệ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play