Cảnh chiều hôm lan ra bên ngoài cửa
sổ, trong phòng đèn sáng trưng, Đường Thời Tô gõ cửa phòng Đường Vân Phàm.
Chờ được hồi âm, Đường Thời Tô cầm
điện thoại, đến gần sô pha Đường Vân Phàm đang ngồi chơi game.
Đường Vân Phàm hơi cau mày, ngón tay
đốt xương rõ ràng nhanh chóng di chuyển trên điện thoại, anh chú ý thấy động
tĩnh của Đường Thời Tô, cảm xúc trong lòng chợt trở nên phức tạp.
Đường Thời Tô ngoan ngoãn ngồi xuống
cạnh anh, như ngày thường im lặng không lên tiếng quấy rầy.
Chờ màn hình điện thoại trở nên xám
xịt, Đường Vân Phàm dứt khoát thoát giao diện trò chơi, thầm mắng một câu đồng
đội không hợp tác.
Anh mím môi nhìn Đường Thời Tô: “Có
việc?” Anh hơi ngạc nhiên, đêm hôm đó rõ ràng anh thấy vết thương của cậu không
nhẹ, nhưng mới một ngày mà gương mặt cậu đã khôi phục lại như ban đầu, làn da
trắng nõn mịn màng dưới ánh đèn, không tìm thấy vết tích nào.
Hay là lúc trước anh hoa mắt?
Đường Thời Tô nhìn anh, chậm rãi
nói: “Anh...”
Cậu cầm điện thoại đối diện với
Đường Vân Phàm, trên màn hình sáng lên bức ảnh trên diễn đàn, dáng vẻ Thẩm Diệu
ngã thê thảm.
Cậu chớp đôi mắt trong veo, hơi cẩn
thận nói: “Là anh giúp em sao?”
Đường Vân Phàm sững người, hơi hất
cao cằm, lộ ra nụ cười lạnh lùng khinh thường: “Là cái rắm.”
“Không liên quan đến cậu.” Anh thầm
nghĩ, người trong lớp sao nhàm chán vậy chứ, đánh nhau một trận cũng đăng lên
diễn đàn.
Đôi mắt Đường Thời Tô chợt lóe, bức
ảnh trong tay cậu trượt xuống, cũng lộ ra bóng lưng người xách Thẩm Diệu lên
đánh.
Con người Đường Vân Phàm rất có tính
biểu tượng, không nói dáng cao có thể quăng đi một đống lớn nam sinh, hơn nữa
tỉ lệ cơ thể anh cân đối, đứng chung với nam sinh khác, người lạ luôn chú ý anh
thêm một cái.
Rất khó tìm ra ai khác có thể giống
bóng lưng anh,
Lầu 36: [Đây là bức ảnh người ta gửi
cho tôi, thật cmn đẹp trai!!! Tên đần Thẩm Diệu này cũng có ngày hôm nay, cười
chết hahaha!!]
Đường Vân Phàm: “...”
Môi anh mím xuống, không kiên nhẫn
dần biến thành vẻ gượng gạo mất tự nhiên, đôi mắt cũng liếc qua chỗ khác, anh
không phủ nhận ngay, nếu không thì lát lướt xuống có thể là mặt anh: “Tôi không
giúp cậu, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
Anh không quên Đường Thời Tô đã nói
gì, nên anh không thể để cậu cảm nhận được sự đáp lại của anh.
Tầm nhìn Đường Thời Tô rơi lên mặt
anh.
Mài kiếm của Đường Vân Phàm nhíu
lại, trên gương mặt lạnh nhạt lộ ra một tia lúng túng, dù anh muốn che giấu
nhưng vành tai hơi đỏ của anh đã tiết lộ.
Thật đáng yêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.