Đường Thời Tô đeo khẩu trang lên,
khẩu trang dính sát gò má cậu, ma sát bờ má đã chịu tổn thương lan ra trận đau
nhói.
Vừa ra khỏi cổng lớn, gió rét chợt
len vào da trần trụi, nhưng cậu lại không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào. Sau
khi trải qua tu luyện trong chiếc nhẫn, hiện tại tố chất cơ thể cậu đã hơn xa
người bình thường.
Điện thoại trong túi rung lên mấy
lần, Đường Thời Tô móc ra, bên trên hiển thị là Đường Vân Phàm gọi đến.
Taxi đúng lúc dừng trước mặt cậu,
vừa ngồi vào xe thì bên kia điện thoại truyền đến giọng của Đường Vân Phàm,
cách một chiếc điện thoại cũng có thể nghe ra sự sốt ruột: “Cậu đang ở đâu?”
Giọng Đường Thời Tô hơi khàn, ngón
tay rũ xuống một bên siết chặt: “Em đang trên xe taxi.”
Đường Vân Phàm bên kia hơi yên tâm,
lửa giận lại chưa tiêu tán, lên giọng: “Ban đêm cậu ra ngoài làm gì? Tôi gọi
cậu không nghe, cậu biết có người lo cho cậu không!”
Anh bổ sung rất nhanh: “Mẹ cậu đến
hỏi tôi cậu đi đâu, bà rất lo cho cậu.”
“Em...” Đường Thời Tô muốn nói lại
thôi.
Đường Vân Phàm phát hiện giọng cậu
sai sai, trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành, miễn cưỡng đè nén cơn giận nói:
“Cậu về rồi nói.”
Dương Uyển Tú đang đứng bên cạnh,
hơi bất mãn với thái độ của Đường Vân Phàm, nhưng bà không biểu hiện lên mặt:
“Thời Tô sao rồi?”
Đường Vân Phàm lơ đễnh nói: “Ngồi xe
trên đường về.”
Nếu đã bắt máy vậy thì chẳng có
chuyện lớn gì, Dương Uyển Tú thở phào: “Kh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.