Đường Vân Phàm chưa từng có một người em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này, bỗng dưng không biết đáp lại thế nào.

Anh bất thình lình mất tự nhiên, hắng giọng che giấu: “Ờ.”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Đường Thời Tô khẽ cong mắt, đôi mắt trong veo mà rực sáng.

Về đến nhà, Dương Uyển Tú biết chân Đường Thời Tô bị trật thì ngay lập tức nhìn Đường Vân Phàm.

Đường Vân Phàm hơi rũ mày xuống, nhìn thẳng vào bà.

Đường Thời Tô biết Dương Uyển Tú luôn nghĩ nhiều, cậu lên tiếng: “Con bất cẩn bị trật, bôi chút thuốc là khỏi ạ.”

Dương Uyển Tú thu tầm nhìn lại, bà nào không nhìn ra giờ đây Đường Thời Tô đã hoàn toàn theo phe Đường Vân Phàm, ánh mắt phức tạp nói: “Mẹ đi lấy thuốc cho con.”

Đường Vân Phàm tự giác không chen vào giữa mẹ con họ, chuẩn bị ném Đường Thời Tô lại đi lên lầu.

Đường Thời Tô như đoán được hoạt động tâm lý của anh, bỗng túm tay anh lại không chịu buông, nói với Dương Uyển Tú: “Mẹ ơi, mẹ không cần bận rộn đâu, con lên chung với anh, con nhớ phòng anh cũng có thuốc.”

Dương Uyển Tú hơi sững sờ, tầm nhìn rơi lên tay đang xếp chồng lên nhau của Đường Vân Phàm và Đường Thời Tô: “Hửm?” Âm cuối hơi kéo dài ra.

Quan hệ giữa họ đã tốt đến mức tay nắm tay này rồi?

Có điều Đường Thời Tô cũng không nắm mãi, cậu buông tay ra, như chỉ muốn gọi Đường Vân Phàm chờ cậu một chút mà thôi.

Đường Vân Phàm đứng yên, nhìn dáng vẻ hơi xiêu vẹo đi lên lầu của cậu, vẫn tiến lên kéo cánh tay cậu.

Trên gương mặt trắng nõn của Đường Thời Tô phớt qua màu đỏ nhạt ngại ngùng, dựa vào anh mượn lực.

Sau khi đi đến phòng của Đường Vân Phàm, anh tìm thấy hộp thuốc lục ra dầu y tế, tùy miệng nói: “Bên cậu vẫn không có thuốc sẵn?”

Đường Thời Tô ngồi trên sô pha cởi tất trắng xuống, xắn ống quần lên, chân nhỏ của cậu thon dài mà trắng nõn, nên vết sưng đỏ ở cổ chân hiện lên rất rõ.

Cậu nâng mắt lên nhìn Đường Vân Phàm, nhớ ra thuốc trong ngăn tủ của mình.

Thật ra có đó, Dương Uyển Tú chuẩn bị sau khi cậu bị thương lần trước, chỉ là bản thân bà quên mất chuyện này.

Cậu không muốn nói.

Thấy Đường Thời Tô khẽ gật đầu, Đường Vân Phàm không nói gì, trực tiếp đặt dầu y tế lên bàn.

Anh liếc nhìn chân của Đường Thời Tô, không thấy lạ.

Phải nói rằng anh hài lòng nhất là Đường Thời Tô rất yêu sạch sẽ, con trai thường sẽ thích vận động, lúc lười thì tất có thể cả tuần không giặt không thay cứ thế mà mang, dẫn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play