“Chỉ là học tập mà thôi.”
Đường Thời Tô giải thích, cậu không
muốn Đường Vân Phàm nghĩ sang phương diện kia thật.
Đường Vân Phàm nhớ đến dáng vẻ xấu
hổ của Lý Thuần Thuần, không chọc cậu tiếp nữa, anh cảm nhận được Đường Thời Tô
không có suy nghĩ đó với cô.
Nhưng dù có thế nào thì đây cũng là
khởi đầu tốt.
Trừ lúc khai giảng ra, Thẩm Diệu dẫn
đầu nhắm vào Đường Thời Tô, khiến rất nhiều người bài trừ Đường Thời Tô. Hiện
tại Thẩm Diệu không có tính uy hiếp nữa, mà thành tích của Đường Thời Tô mấy
lần thi đạt hạng nhất được giáo viên yêu thương, chiều gió của lòng người dĩ
nhiên cũng nghiêng về phía Đường Thời Tô.
Lúc trước không phải không ai muốn
làm quen với Đường Thời Tô, chỉ là cậu quá đỗi lịch sự, duy trì khoảng cách với
người khác, căn bản không kết giao được.
Nên đa số mọi người chỉ đành hỏi cậu
về chuyện học, ngoài chuyện học ra cũng sẽ không có chủ đề gì khác, dù có người
muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ, Đường Thời Tô sẽ chuyển chủ đề một
cách thích hợp, sau đó lịch sự hỏi: “Còn có câu nào không rõ không?”
Cậu trông có vẻ rất dễ trò chuyện,
rất dễ tiếp cận, nhưng trên thực tế nội tâm cậu còn lạnh lùng hơn bất cứ ai.
Điều này Đường Vân Phàm không rõ, vì
trước nay Đường Thời Tô chưa từng như thế với anh.
Đúng như Đường Vân Phàm cảm thấy,
nếu Đường Thời Tô muốn có “bạn”, thật sự không phải chuyện khó, trong mấy ngày
này người tìm Đường Thời Tô hỏi bài nhiều lên rồi, cậu không còn cảm giác khó
tiếp xúc như trước nữa.
Đường Thời Tô từ đầu đến cuối luôn
duy trì biểu cảm ôn hòa với những người đó, điều này làm người đến tìm cậu hơi
áy náy trong lòng, vì lúc ấy Thẩm Diệu nhắm vào cậu họ không đứng ra.
Lại đến giờ nghỉ trưa, cửa sổ đóng
chặt, trong phòng mở máy sưởi, nhiệt độ phòng ấm áp làm phần lớn mọi người đều
ngủ mất.
Đường Vân Phàm cũng ngủ rồi, anh
chống cánh ta ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.