Tôn Tài Thụ vốn vẫn đang ngẫm nghĩ
câu trước, câu sau lại làm cậu ấy sợ đến đồng tử co rút, hơi hoảng loạn trả
lời: “Phòng dụng cụ? Sao tớ có thể đến đó.”
Rõ ràng trong nhà vệ sinh không có
gió lạnh, nhưng cậu ấy lại sởn gai ốc.
Đường Thời Tô biết cậu ấy không muốn
nói, nói thẳng: “Tôi cảm thấy hôm nay tâm trạng của cậu không tốt lắm.”
Tôn Tài Thụ phòng bị, nặn ra nụ
cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ không có ý khác.”
Tuy cậu ấy muốn khiến Đường Vân Phàm
cách xa Đường Thời Tô chút, nhưng cậu ấy không muốn biểu hiện quá rõ, cứ như
bài trừ Đường Thời Tô vậy.
Đường Thời Tô: “Vậy à.”
Tôn Tài Thụ hít hít mũi, nói: “Có
thể sắp bị cảm đấy, không có tinh thần gì.”
Đường Thời Tô có suy tính trong
lòng: “Mặc nhiều quần áo chút, đừng để nhiễm lạnh.”
Tôn Tài Thụ gật đầu: “Được.”
Đường Thời Tô nhớ ra gì đó: “Hôm
qua, Đường Vân Phàm nói với tôi chuyện cậu nói với anh ấy, phần nền tảng vài
môn anh ấy không vững lắm, bài không biết tôi sẽ dạy anh ấy.”
Mấy câu hôm qua chỉ là Tôn Tài Thụ
nói bừa thôi, nhưng câu này nói ra từ trong miệng Đường Thời Tô l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.