Sân tập cách một quãng đường mới đến
căn tin, Đường Thời Tô và Tôn Tài Thụ đi chung thu hút tận mấy ánh nhìn.
Đa số mọi người đều sẽ chào hỏi với
Tôn Tài Thụ.
Đường Thời Tô biết cậu ấy nhân duyên
tốt.
Tôn Tài Thụ bước qua bãi bỏ, nói
đùa: “Đi chung với cậu tớ cũng khá áp lực.”
Đường Thời Tô nghiêng mặt qua nhìn
cậu ấy: “Tại sao?”
Tôn Tài Thụ nhìn gương mặt có độ
cong ưu mỹ của cậu, ánh mắt bình tĩnh, biết cậu không phải giả vờ không biết,
chọc ghẹo nói: “Giờ cậu là người nổi tiếng của trường.”
Nhưng Đường Thời Tô luôn không quan
tâm những điều này, lông mày cũng chẳng động đậy một cái: “Đều là học sinh cả,
chẳng khác gì nhau.”
Tôn Tài Thụ cười cười: “Cũng phải.”
Cậu ấy lờ mờ cảm thấy giữa mình và
Đường Thời Tô như có một tấm lá chắn, không thể chơi chung vui vẻ.
Có thể do là đối thủ cạnh tranh nhỉ.
Lòng thầm nghĩ vậy, sau đó nghe thấy
giọng của Đường Thời Tô: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh, phiền cậu mua một chai nước
khoáng đưa cho Đường Vân Phàm, khỏi chờ tôi.”
Đột ngột vậy hả?
Tôn Tài Thụ hơi sững người, chỉ thấy
Đường Thời Tô dừng chân lại.
Cậu ấy đáp lại: “Ò... Được.”
Sau khi Tôn Tài Thụ vào căn tin thì
lại nhìn về hướng Đường Thời Tô một cái.
Đường Thời Tô đi về một hướng khác,
chỉ thấy được bóng lưng thẳng tắp của cậu.
Tôn Tài Thụ buồn phiền, chọn một
chai nước có gas cậu ấy thường uống và một chai nước khoáng từ căn tin, cầm đến
quầy thu ngân thanh toán.
Lúc định trả tiền, có người vỗ vai
cậu ấy, quăng lên bàn một túi que cay, cười hì hì nói: “Đại học bá Tôn, mời tớ
ăn đi.”
Suy nghĩ chần chừ của Tôn Tài Thụ bị
gián đoạn, cậu ấy lần nữa xác định lại số tiền phải trả rồi trả chung một lần.
“Cảm ơn nhé!”
Người kia cầm que cay giảo hoạt
chuồn đi.
Tôn Tài Thụ bất lực, cầm hai chai
nước đi ra ngoài.
Lúc về lại sân tập, Tôn Tài Thụ đi
đến trước mặt Đường Vân Phàm đưa nước khoáng cho anh.
Đường Vân Phàm nhận lấy vặn nắp chai
ra, hỏi: “Cậu ta đi đâu rồi?”
“Nhà vệ sinh.”
Đường Vân Phàm uống một hơi, cổ họng
khô khốc được tưới đều: “Ờ.”
Sau khi nói ba từ nhà vệ sinh xong
Tôn Tài Thụ chợt nhớ ra, hướng Đường Thời Tô đi không phải hướng nhà vệ sinh.
Da mắt cậu ấy hơi giật, hướng đó chỉ
có một căn phòng dụng cụ thôi mà nhỉ?
...
Đường Thời Tô thay đổi chủ ý là vì
Thẩm Diệu đi theo sau lưng cậu một quãng đường.
Thẩm Diệu đến kiếm chuyện với cậu.
Nên cậu trực tiếp đi qua hướng của
Thẩm Diệu, Thẩm Diệu thấy cậu “to gan” đi qua, u ám nơi đáy mắt càng lúc càng
sâu thẳm, ngón tay siết chặt.
“Nói chuyện chút đi.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ phía trước.
Nói xong, Thẩm Diệu đi về phòng dụng
cụ gần đó.
Trừ lúc mới vào tiết sẽ vào phòng
dụng cụ lấy dụng cụ ra, những lúc khác căn bản chẳng ai vào đây, là nơi rất
thích hợp để “nói chuyện”.
Đẩy cánh cửa hơi khép lại ra, ánh
nắng bên trong xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu lên sàn, có thể thấy được cả hạt bụi
li ti đang bay.
Thẩm Diệu thấy Đường Thời Tô tiến
vào theo, đôi mắt hắn rơi lên dung mạo tuấn tú của cậu, mang theo ác ý hung tàn
không hề che giấu: “Đường Thời Tô, gan cậu lớn thật đấy, còn dám theo tôi đến
đây.”
Sắc mặt Đường Thời Tô bình tĩnh,
không hề bị ác ý của Thẩm Diệu ản ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.